Diêu Tư Manh đi lấy chồng, khu thanh niên trí thức không bị ảnh hưởng quá nhiều, mọi người vẫn sống như bình thường.
Khương Du Mạn vẫn đều đặn mỗi ngày đến trường dạy học.
Thương Phó Cảnh Thần đi làm vất vả còn phải qua lại đón đưa, có lúc cô sẽ trực tiếp mang cơm, ăn xong bữa trưa thì tìm một phòng trống để nghỉ ngơi.
Trưa hôm nay, cô đang ở trong phòng ra đề thi, Chu Lăng Vân đột nhiên cầm một túi bánh quai chèo đi vào.
"Cô giáo Khương, đây là bố mẹ tôi gửi từ Thượng Hải về, cô nếm thử xem."
Khương Du Mạn từ chối : "Vô công bất thụ lộc, đồng chí cứ giữ lại mà ăn đi."
Tuy bản thân cô không thấy nó quý giá, nhưng trong thời buổi này, bánh quai chèo là thực phẩm vô cùng đắt đỏ, quý hiếm.
Nếu cô nhận bánh quai chèo của Chu Lăng Vân, vô hình trung sẽ kéo gần quan hệ giữa hai người họ. Khương Du Mạn không hề muốn tạo ra bất kỳ ảo tưởng nào cho Chu Lăng Vân.
"Cô giáo Khương, chúng ta là đồng nghiệp, đâu cần phải khách sáo như thế." Chu Lăng Vân cười rất ôn hòa.
Khương Du Mạn vẫn kiên quyết không nhận.
"Tôi sợ gây ra những hiểu lầm không đáng có."
Sợ đối phương mặt dày đeo bám, cô trực tiếp nói.
Chu Lăng Vân cảm thấy có chút khó xử, không ngờ Khương Du Mạn lại khó đối phó đến vậy. Hắn dựa vào bộ mặt này đã từng rất được hoan nghênh ở khu thanh niên trí thức đội sản xuất Núi Sau, không ngờ trước mặt Khương Du Mạn lại không thể phát huy.
"Là tôi đã suy nghĩ không chu toàn."
Sau khi cân nhắc kỹ càng, hắn lịch thiệp gật đầu, rồi chuyển sang chuyện khác: "Cô giáo Khương, cô đang ra đề gì vậy?"
Khương Du Mạn vừa định mở lời, thì nghe thấy cửa sổ bên cạnh bị gõ nhẹ một tiếng.
Cô quay đầu nhìn lại, Phó Cảnh Thần đang đứng bên ngoài. Thấy cô nhìn sang, ánh mắt vốn dĩ lạnh lùng, nghiêm nghị của anh bỗng nhuộm ý cười, còn giơ hộp cơm nhôm trong tay lên cho cô xem.
Khương Du Mạn đứng dậy mở cửa: "Em đã mang cơm rồi mà? Sao anh lại còn mang đến nữa?"
Giọng điệu không tự giác mang theo một sự thân mật nhẹ nhàng, tự nhiên, khác hoàn toàn so với khi nói chuyện với Chu Lăng Vân,
"Trưa nay có món ngon." Phó Cảnh Thần giải thích.
Khương Du Mạn liền hiểu ra, anh muốn cô nếm thử, nên không ngại phiền phức mà mang đến.
Cô cong cong đôi mắt cười, "Anh đến thật đúng lúc, em còn chưa ăn. Vào đi thôi."
Nói rồi, cô kéo Phó Cảnh Thần đi vào phòng.
Chu Lăng Vân nhìn Phó Cảnh Thần, người đàn ông trước mặt thân hình cao ráo, vạm vỡ, khí chất lạnh lùng, nghiêm nghị.
Ánh mắt Phó Cảnh Thần khiến hắn cảm thấy sợ hãi.
Bị ánh mắt đó dõi theo, Chu Lăng Vân lập tức cảm thấy da đầu tê dại, cầm túi bánh quai chèo kia chạy trối c.h.ế.t –
Nhìn bóng lưng Chu Lăng Vân biến mất sau cánh cửa, Khương Du Mạn cảm thấy buồn cười, rồi cô quay đầu nhìn về phía Phó Cảnh Thần.
Anh đang mở hai hộp cơm ra, một hộp đựng món thịt kho tàu màu sắc tươi rói, một hộp đựng trứng hấp.
Thấy Khương Du Mạn đang nhìn chằm chằm, anh đưa đũa và chén cho cô: "Nếm thử xem có hợp khẩu vị không."
Khương Du Mạn tiến đến nếm thử một miếng, khen ngợi: "Ngon quá! Anh đã ăn chưa?"
"Lát nữa anh về ăn sau." Phó Cảnh Thần vì vội vàng mang cơm đến cho cô nên đương nhiên chưa ăn.
Khương Du Mạn nghe xong, vội vàng gắp cho anh một đũa: "Anh vội vàng đưa đến đây cũng không ngại đói sao, mau ăn một miếng đi."
Phó Cảnh Thần ngoan ngoãn há miệng, tận hưởng sự săn sóc từ vợ mình.
Hai người cứ người một miếng, ta một miếng ăn hết cơm, anh mới đậy hộp cơm lại.
Khương Du Mạn đã ăn no nê, tâm trạng vui vẻ. Thấy anh thật sự không hỏi han gì, cô không nhịn được mà trêu chọc anh: "Anh không có gì muốn hỏi em sao?"
Vừa rồi sự chú ý của cô không đặt ở cửa sổ, cũng không biết Phó Cảnh Thần đến từ lúc nào, và đã nghe được bao nhiêu.
Nếu nghe không đầy đủ, rất có thể sẽ hiểu lầm.
Khóe môi Phó Cảnh Thần cong lên: "Em muốn ăn bánh quai chèo à? Chỗ này gần công xã, anh đi mua cho em."
Nghe vậy, trái tim Khương Du Mạn rung động, vị ngọt ngào không thể kiềm chế được mà trào ra từ tận đáy lòng.
Hầu hết mọi người, ngay cả khi đã nghe xong đoạn đối thoại kia, chắc chắn cũng sẽ hỏi vài câu. Ngay cả khi không hỏi, trọng tâm chú ý cũng sẽ không nằm ở chiếc bánh quai chèo.
Sao nam nhân này lại tốt thế nhỉ?
Cô nhìn quanh một vòng, thấy không có ai, bèn ôm lấy Phó Cảnh Thần, thì thầm bên tai anh: "Muốn, chỉ muốn ăn bánh do anh mua thôi."
Cả hai đều nở nụ cười.
Khi Phó Cảnh Thần đi ra, vẫn chưa đến giờ vào học. Khương Du Mạn đưa anh ra đến cổng trường, chờ đến khi không còn thấy bóng dáng anh nữa, cô mới xoay người trở lại phòng học.
Chu Lăng Vân nhìn toàn bộ quá trình qua cửa sổ, trong lòng bực bội không yên.
Mặc dù hắn không muốn thừa nhận, nhưng nhìn người đàn ông kia, hắn luôn có cảm giác tự ti, xấu hổ.
Khương Du Mạn tỏ ra xa cách, lạnh nhạt trước mặt hắn, nhưng đứng trước mặt người đàn ông kia, cô lại hóa thân thành một cô gái nhỏ, hoạt bát, đáng yêu. Cái vẻ mặt và giọng điệu thân mật đó của cô, ai nghe mà không phải mơ hồ?
Nghĩ đến đó, Chu Lăng Vân thở dài một hơi, cẩn thận cất túi bánh quai chèo kia đi.
Chiều tan học, hắn cầm túi bánh quai chèo này ra cửa, tính mang về khu thanh niên trí thức cất giữ để từ từ ăn.
Thật trùng hợp, vừa ra khỏi cổng, hắn lại gặp Phó Cảnh Thần đang đứng chờ ở cửa.
Đối phương đã thay một bộ quần áo khác. Vẻ ngoài và thân hình ưu tú đó, dù nhìn bao nhiêu lần cũng khiến Chu Lăng Vân cảm thấy không được tự nhiên, nhưng lần này, hắn cố gắng tỏ ra bình thường.
Hắn nhìn thấy túi bánh quai chèo và bánh óc ch.ó trong tay đối phương, một cảm giác nóng ran chậm rãi truyền đến trên mặt.
Chu Lăng Vân liếc một cái cũng không dám nhìn thêm, sải bước đi thẳng về phía đội sản xuất núi sau.