Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 199

 
Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ trong lòng Khương Du Mạn, vợ Diêu Chấn Giang nói: “Nhà cửa tan nát đến nông nỗi này, chẳng phải đều vì con bé Diêu Tư Manh hay sao?”

“À, nghe nói bây giờ cuộc sống của nó cũng chẳng tốt lành gì, bà mẹ chồng nó ghê gớm lắm, thấy cái dáng điệu của bà ta ngày cưới là biết, bà ta canh chừng nó gắt gao. Kết hôn lâu như vậy rồi, mà nó còn chưa về nhà mẹ đẻ được lần nào đâu.”

Người đáng thương tất có chỗ đáng giận, Diêu Tư Manh rơi vào kết cục như vậy, cũng là do chính cô ta tự làm ra.

Vợ Diêu Chấn Giang biết ân oán giữa hai người, mà dù thế nào việc đem cuộc sống hôn nhân bi t.h.ả.m của một người phụ nữ ra rêu rao khắp nơi là điều không nên. Chủ đề dừng lại đúng lúc, hai người nhanh chóng nói sang chuyện khác.

Làm bếp xong xuôi, Khương Du Mạn cùng vợ Diêu Chấn Giang bê thức ăn ra.

Mọi người trong phòng khách nhanh chóng giúp đỡ, bưng thức ăn, lấy chén đũa, kê ghế.

Chờ mọi người lần lượt ngồi vào bàn, Đại đội trưởng Lưu Khánh mới đến. Lần này có thể xây được nhà mới, công lớn thuộc về Lưu Khánh. Ông vừa lên làm đại đội trưởng, Diêu Chấn Giang đã tìm đến trình bày tình hình, lúc này mới xin được đất để xây nhà. Cho nên họ cũng mời Lưu Khánh đến.

Nhà Lưu chỉ có mình ông đến, nhưng để giữ thể diện của đại đội trưởng, ông cũng mang theo một phần thức ăn.

Sống cùng một thôn, trên bàn cơm không ai cảm thấy gượng gạo, uống chút rượu đế nhà mình tự nấu, nói chuyện vô cùng sảng khoái.

Rượu đã uống được vài vòng, chuyện phiếm xong xuôi, lại nói đến việc chính. Mấy cậu thanh niên hỏi ông Lưu bao giờ thì đi mua t.h.u.ố.c trừ sâu.

Diêu Chấn Giang nói: “Đại đội trưởng, hôm nay ông đi họp có phải nói chuyện phân bón không?”

“Không phải.”

Lưu Khánh xua xua tay: “Mấy cậu không biết đấy thôi, hôm qua có một lãnh đạo lớn, xuống nông trường bên cạnh điều nghiên. Không chừng, người ta còn ghé qua cả công xã Hồng Kỳ chúng ta đấy.”

“Người của công xã hôm nay họp, nói chính là chuyện này.”

“Lãnh đạo lớn?”

Mấy cậu thanh niên nhìn nhau: “Đại đội trưởng, lãnh đạo nào mà quan trọng thế? Tới công xã Hồng Kỳ thôi mà còn khiến các ông phải đi họp hết?”

Lưu Khánh cười ha ha: “Mấy cậu hỏi câu này là làm khó tôi rồi, người ta là lãnh đạo lớn như vậy, tôi nghe còn chưa từng nghe nói qua bao giờ.”

“Vùng đất nhỏ bé này của chúng ta, mấy khi có nhân vật lớn ghé thăm. Lần này lại có một lãnh đạo cấp cao đến, còn truyền ra tin đồn sẽ về công xã Hồng Kỳ. Mấy cậu bảo lãnh đạo công xã có sốt ruột không?”

“Trên công xã sợ là nếu người thật sự đến, muốn đi đâu lại không kịp thông báo. Nên muốn chúng ta lúc nào cũng phải trong tư thế sẵn sàng đón khách.”

“Thì ra là thế.”

Mấy cậu thanh niên bừng tỉnh: “Khó trách giữa trưa nay ông lại cho người đi chặt hết mấy cái cây tạp ven đường!”

Lưu Khánh uống chút rượu, thần sắc còn lâng lâng: “Sáng dạ rồi đấy.”

“Thế Đại đội trưởng, ông nói kỹ hơn cho chúng tôi nghe xem nào, vị lãnh đạo lớn này rốt cuộc có địa vị cỡ nào?”

Mấy thanh niên này suốt ngày chân lấm tay bùn làm việc kiếm công điểm, nào đã từng gặp qua người có khí phách bao giờ? Ai cũng tò mò vô cùng.

“Tôi đã bảo rồi, thân phận người ta được bảo mật, tôi làm sao mà biết được?”

“…………”

Vài người đàn ông vẫn đang thảo luận rôm rả về tin tức lớn của công xã.

Diêu Chấn Giang không mấy hứng thú với chuyện chính trị. Hắn quay sang, câu được câu chăng trò chuyện với Phó Cảnh Thần.

Riêng Khương Du Mạn lại chìm vào trầm tư.

Cô đang suy nghĩ một vấn đề quan trọng: Vị lãnh đạo lớn đột nhiên ghé thăm này, rốt cuộc có phải là người đó không?

Trong nguyên tác, khi nhà họ Phó xuống nông thôn sắp tròn hai năm, một vị lãnh đạo đã đến công xã Hồng Kỳ, giao cho Phó Cảnh Thần một nhiệm vụ khó nhằn. Anh nhận nhiệm vụ, gấp rút về Kinh thành, nhanh chóng lập được công lớn, trực tiếp thúc đẩy quá trình phục hồi danh dự cho Phó Vọng Sơn. Tròn hai năm rời đi, cả nhà lại một lần nữa trở về đại viện quen thuộc.

Nhưng bây giờ, chưa hề đến thời gian trong nguyên tác đề cập đến.

Liệu có phải là người đó?

Nghĩ đến đây, đầu Khương Du Mạn rối như tơ vò.

Nếu đúng là người đó, nghĩa là Phó Cảnh Thần sẽ sớm trở lại đơn vị, thời gian quay về kinh thành cũng sẽ đến trước dự kiến.

Nếu không phải, thì mọi thứ vẫn diễn ra theo nguyên tác ...

“Du Mạn này, em đang nghĩ gì mà thẫn thờ thế?” Vợ Diêu Chấn Giang khẽ đẩy tay cô.

Khương Du Mạn giật mình hoàn hồn, “Có chuyện gì à?”

“Chị vừa hỏi em món này làm cách nào mà ngon thế, thấy em cứ ngẩn người mãi.” Vợ Diêu Chấn Giang giải thích.

Trong mâm cơm có một món do Khương Du Mạn làm, được mọi người khen không ngớt lời.

Cô nhìn lướt qua món ăn, kìm nén những ý nghĩ đang cuộn trào trong lòng, rồi cẩn thận chỉ dẫn cho vợ Diêu Chấn Giang cách chế biến.

Bữa cơm diễn ra ấm cúng, hòa thuận.

Rượu đủ cơm no, ai nấy cũng thấy hả hê, vui vẻ.

Lưu Khánh nhấp chút rượu gạo tự nấu, mặt đỏ bừng. Thấy Khương Du Mạn ngồi cạnh, ông đột nhiên lên tiếng: “Khương lão sư, hôm trước có phải vợ của lão Nhị nhà chúng tôi đã đến trường nói xấu cô không?”

Câu hỏi đột ngột khiến Khương Du Mạn nhất thời không phản ứng kịp.

Một lát sau, cô mới hiểu ông đang nhắc đến Hứa Lan Như, theo bản năng cau mày.

Những người nhà họ Phó khác cũng lộ vẻ khó hiểu.

Phó Hải Đường bĩu môi dài thượt. Hôm họp đội, cô đã cảm thấy Hứa Lan Như không phải người tốt, không ngờ cô ta còn dám chạy đến trường nói xấu chị dâu mình.

Chị dâu lại bị bắt nạt mà cô không hay biết!
 

Bình Luận (0)
Comment