Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 218

 
Khương Du Mạn đại khái cũng đoán được anh đang nghĩ gì. Thấy mục đích đã đạt được, mắt mày cô tràn đầy ý cười.

Đúng vậy ! Cô cố ý đấy !

Phó Cảnh Thần ỷ vào sức trẻ nên không coi trọng vết thương, cô phải cho anh biết, vết thương trên người anh quan trọng cỡ nào.

Cảm giác thấy được mà không chạm được hiển nhiên không dễ chịu. Phó Cảnh Thần không ngủ được bao lâu thì đã tỉnh giấc.

Khương Du Mạn thì lại ngủ rất say.

Lúc cô tỉnh dậy, trời đã đến giờ tan tầm.

Dì Lý đang ở ngoài sân, nói chuyện với mẹ Phó.

Hôm qua lúc Phó Cảnh Thần trở về cũng nhờ có dì Lý giải vây nên hai người mới có thể mau chóng về nhà.

Khương Du Mạn chào hỏi dì Lý.

Dì Lý cười tủm tỉm đáp lời: “Mạn Mạn này, dì nghe mẹ cháu nói, cháu sắp theo về đơn vị rồi à? Ôi chao, đến đó tha hồ mà hưởng phúc!”

Ở đơn vị có nhà ăn, chỉ cần mang cặp lồng cơm đến là được múc cơm, không phải hưởng phúc thì là gì?

“Đâu ra mà hưởng phúc chứ?”

Mẹ Phó nói: “Việc phải lo cũng không ít đâu. Một mình nó phải lo cho cả nhà, lại còn phải chăm Tiểu Diệp nữa, bận rộn lắm.”

Bà cũng là người từng ở đơn vị. Có khi chỗ quân khu đóng quân còn chẳng bằng ở nông thôn này. Muốn mua gì cũng phải chờ đơn vị đi thu mua.

Dì Lý nghe xong, trợn tròn mắt: “Không thể nào! Chẳng lẽ còn không bằng cả chỗ chúng ta à?”

Bọn họ muốn mua gì thì còn có thể đi xe lừa ra công xã cơ mà, bên kia lại còn không bằng sao?

“Đúng là như vậy đấy.” Mẹ Phó gật đầu, rồi kể về cuộc sống ở đơn vị ngày trước, những chuyện bà và Phó Vọng Sơn từng trải qua thời trẻ.

Hai người đều nghe rất thích thú.

Đừng thấy Khương Du Mạn không do dự mà đồng ý , kỳ thực, đối với cái nơi cô sắp đến, cô vẫn là hoàn toàn mù tịt. Nghe trước từ mẹ Phó một chút, tóm lại là không có hại gì.

Dì Lý cũng thấy lạ lùng vô cùng. Bà vốn là người thích tám chuyện, nghe được những điều này thì kiến thức được mở mang, càng có vốn để đi khoe khoang với mọi người.

Nói chuyện một hồi lâu, thấy trời sẩm tối, dì Lý mới lưu luyến ra về.

Khương Du Mạn và mẹ Phó cũng vội vàng vào bếp bận rộn.

Nhìn mẹ Phó đang làm việc nghiêm túc, cô thầm nghĩ: Mình cũng sắp phải về đơn vị rồi, nhất định phải chia tiền ra để lại cho ba mẹ một chút để phòng thân.

Thế là sau bữa cơm tối, Khương Du Mạn một mình đi sang phòng của ba mẹ chồng.

“Mạn Mạn, có chuyện gì vậy con?” Mẹ Phó còn hơi nghi hoặc.

Khương Du Mạn đưa một xấp tiền giấy cho bà: “Mẹ, mẹ cầm lấy ạ.”

Mẹ Phó cúi đầu nhìn, vội vàng nói: “Con sắp đi rồi, cần phải sắm sửa đủ thứ. Bố mẹ tiêu được bao nhiêu mà con đưa? Con cứ giữ lấy mà dùng.”

“Mẹ, mẹ đừng từ chối ạ.”

Khương Du Mạn liếc nhìn Phó Hải Đường bên cạnh: “Nếu không, chúng con đi hết, không có ai bên cạnh hai người, chúng con không yên lòng đâu.”

Phó Hải Đường trong lòng đầy phiền muộn, nhưng vẫn cố nói: “Chị dâu, còn có em đây mà.”

Cô còn chưa biết mình cũng sẽ đi theo.

Khương Du Mạn hiểu rõ nỗi lòng của cô, khẽ nói: “Em cũng sẽ đi theo bọn chị.”

Lời này chẳng khác nào tiếng sét ngang tai, Phó Hải Đường lập tức bị giáng một đòn choáng váng.

Cô chỉ vào mình, kinh ngạc hỏi: “Cái gì? Em, em cũng phải đi ư?”

Ánh mắt cô liên tục đảo qua ba mẹ, không biết rốt cuộc chuyện này là thế nào.

“Đúng thế.”

Phó Vọng Sơn lên tiếng: “Trước đây con chẳng phải vẫn luôn muốn vào bộ đội sao? Lần này con đi theo luôn đi.”

Ông vẫn chưa nói chuyện này với con gái, nhân tiện lúc này nói rõ luôn.

“Con không đi đâu!” Được xác nhận, Phó Hải Đường hận không thể nhảy dựng lên phản đối.

Phó Vọng Sơn nghiêm mặt, giọng điệu rắn rỏi: “Con nhất định phải đi. Chẳng lẽ con muốn cả đời ở lại cái vùng nông thôn này bầu bạn với chúng ta sao?”

“Nhưng con thương ba mẹ.” Mắt Phó Hải Đường đã đỏ hoe.

Trước đó cô nói luyến tiếc anh chị và cháu trai. Nhưng nếu phải xa cách ba mẹ, trong lòng cô còn khó chịu gấp bội.

Một nhà ba người đã cô đơn, huống hồ giờ chỉ còn lại hai người già? Cô chỉ nghĩ thôi đã thấy không đành lòng.

Mẹ Phó cũng thấy tin tức này quá đột ngột.

Nhưng bà nhanh chóng trấn tĩnh lại, kéo tay con gái, dịu dàng khuyên giải: “Đứa ngốc này, ba mẹ vẫn luôn ở đây. Nếu con có thể giống như anh con, lập được thành tích trong bộ đội, nghỉ phép cũng có thể cùng nhau về thăm chúng ta mà.”

Nói là nói vậy, nhưng đôi mắt mẹ Phó cũng đã ửng đỏ.

Chứng kiến cảnh này, Khương Du Mạn cũng thấy lòng mình se lại. Một gia đình bị chia cách, khi đọc nguyên tác thì cô chẳng cảm thấy gì cả, chỉ khi đặt bản thân ở trong hoàn cảnh, cô mới thấu hiểu được nỗi lòng bịn rịn không nỡ chia xa.

Đang nghĩ ngợi, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng khóc lóc của con trai.

Phó Cảnh Thần bế Tiểu Diệp đang khóc ngằn ngặt bước vào. Cậu bé giờ đã bắt đầu biết “nhận người”, người cậu bé yêu quý nhất, ngoài mẹ ra, chính là cô.

Phó Hải Đường đứng gần cửa. Vừa thấy cô, cậu bé liền chồm tới, dang tay đòi bế.

Phó Hải Đường vội đưa tay ôm lấy cháu trai vào lòng.

Tiểu Dập mếu máo gọi, giọng ngọng nghịu: “Đô đô, ục ục.”

“Là cô cô!” Phó Hải Đường nén cơn cay xè sống mũi, sửa lời cho cháu.

“Đô đô, ục ục.”

“…”

Bị sự "cố chấp" một cách ngây thơ này ngắt ngang, không khí nặng nề trong phòng tức khắc dịu đi rất nhiều.

 

Bình Luận (0)
Comment