Ánh mắt Phó Vọng Sơn trìu mến nhìn thật kỹ Tiểu Diệp đang nằm trong lòng Phó Cảnh Thần.
Thằng bé còn quá nhỏ để hiểu được ánh mắt của người lớn, thấy ông nội nhìn mình, nó liền giang hai cánh tay mũm mĩm, giọng nói trong trẻo lảnh lót: “Ôm, ôm!”
“Được, ông nội ôm Tiểu Diệp.” Phó Vọng Sơn đón cháu trai vào lòng, trong lòng dâng lên cảm giác vô vàn không nỡ.
Cũng không biết lần sau được gặp lại, đứa nhỏ đã lớn đến chừng nào rồi.
Phó Cảnh Thần nhẹ giọng nói: “Ba, chuyện kia đang được điều tra lại rồi ạ.”
“Điều tra lại cũng đâu phải nói chuyện một sớm một chiều?”
Đối với chuyện này, Phó Vọng Sơn không ôm quá nhiều hy vọng, ông chỉ nghiêm nghị dặn dò: “Ngày xưa ba dạy con thế nào, con hãy dạy Tiểu Diệp y như vậy, biết không?”
“Con biết ạ.”
Sân ga xe lửa người đi lại tấp nập, những cuộc chia ly lưu luyến không rời như của họ có thể thấy ở khắp nơi. Người soát vé đã quen với cảnh này, thấy thời gian đã đến, liền cầm loa khẩn trương nhắc nhở mọi người lên tàu.
Nghe tiếng giục giã bên tai, Phó Vọng Sơn ngẩng đầu nhìn Phó Cảnh Thần. Mãi lâu sau ông mới mở lời: “Con đường sắp tới, con hiểu rõ hơn ba, ba sẽ không nói gì thêm. Nhưng con phải luôn đặt an toàn bản thân lên hàng đầu, đừng để người nhà phải lo lắng.”
“Con đã biết, ba.” Phó Cảnh Thần gật đầu.
Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt của hai ba con kiên định như nhau. Đây không chỉ là sự thừa hưởng từ huyết mạch, mà còn là minh chứng cho cốt cách mạnh mẽ mà cả hai cùng sở hữu.
Cho đến khi đã thật sự ngồi trên tàu, nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng hình Phó Vọng Sơn vẫn đứng thẳng tắp, vững chãi trên sân ga.
Phó Hải Đường c.ắ.n chặt môi, cố nén không để nước mắt rơi xuống.
Hai ngày qua cô đã suy nghĩ rất nhiều, tâm trí cũng trưởng thành hơn. Cô hiểu rằng, thay vì không nỡ mà rời xa cha mẹ, chi bằng biến "không nỡ" thành động lực, cố gắng học tập, nỗ lực làm nên thành tựu như anh trai. Chỉ cần họ đủ cố gắng, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày gia đình đoàn tụ.
Nghĩ đến đó, cô hướng về phía ngoài cửa sổ vẫy tay, cho đến khi tàu lửa bắt đầu chuyển bánh, khuất dần, không còn nhìn thấy hai bóng dáng kia nữa mới thôi.
Ba ngày sau tàu đã dừng lại ở điểm đến.
Phó Cảnh Thần và Khương Du Mạn xách hành lý, Phó Hải Đường ôm Tiểu Diệp, cùng nhau bước ra khỏi nhà ga.
Ba ngày trên tàu thật sự oi bức, nóng nảy, không có chỗ rửa mặt tiện lợi, quần áo cả người đều nhăn nhúm, tóc cũng rối bời.
Tiểu Diệp dùng bàn tay mũm mĩm dụi mắt, Phó Hải Đường thấy vậy liền biết thằng bé buồn ngủ rồi. Cô nhìn sang Phó Cảnh Thần, “Anh, chúng ta đi đến đơn vị bộ đội bằng cách nào ạ?”
Như một câu trả lời tức thì, vừa dứt lời, họ đã thấy một người đàn ông vội vã chạy tới: “Doanh trưởng, ở bên này!”
Người này không ai khác, chính là Lưu Ngọc Thành, người lần trước đến đón Phó Cảnh Thần.
Vừa nhìn thấy đoàn người, Lưu Ngọc Thành đã nhìn chằm chằm Khương Du Mạn và Phó Hải Đường, mắt sáng rực lên.
Không chờ Phó Cảnh Thần lên tiếng, hắn đã nhanh nhẹn hướng về phía Phó Hải Đường kính chào kiểu quân đội: “Chị dâu khỏe ạ!”
Trong lúc nói, ánh mắt hắn gần như dán chặt vào Tiểu Diệp trong lòng cô. Đây chắc là con trai Doanh trưởng rồi! Không sai được!
Phó Hải Đường: “……”
Cô theo bản năng ngẩng đầu nhìn anh trai. Chẳng lẽ hai anh em họ ... không giống nhau đến thế sao?
Mặt Phó Cảnh Thần đã tối sầm lại.
“Phụt!” Khương Du Mạn cười phá lên. Phải nói, thuộc hạ của Phó Cảnh Thần có vẻ rất thú vị.
Bị “chị dâu” cười, lúc này Phó Hải Đường mới dậm chân nói: “Đây là cháu trai tôi!”
“Ừm ừm, tôi… A” Bàn tay Lưu Ngọc Thành đang định nhận lấy hành lý khựng lại. Hắn mắt tròn mắt dẹt.
Nhìn kỹ lại, thấy Phó Hải Đường thần sắc bối rối, Doanh trưởng thì ánh mắt không mấy thân thiện. Chỉ có người phụ nữ đi bên cạnh doanh trưởng kia là tươi cười rạng rỡ, trông cực kỳ xinh đẹp.
Lưu Ngọc Thành lúc này mới nhìn kỹ, Khương Du Mạn mới là người hắn đã nhìn thấy trên bức ảnh. Hắn lập tức đỏ bừng mặt, ấp úng nói: “Này ... xin lỗi chị dâu, em… à, cô ạ.”
Rồi hắn vội vàng nhìn về phía Phó Cảnh Thần: “Doanh trưởng, tối hôm đó tôi nhìn không rõ ạ.”
Ai bảo vừa mới lé mắt ngó một cái, Doanh trưởng đã thu hồi bức ảnh lại ngay cơ chứ?
Hắn liếc vội chỉ nhìn thấy một bóng dáng cực kỳ xinh đẹp. Giờ nhìn Phó Hải Đường ôm con, lại xinh đẹp, hắn mới hiểu lầm to.
Nghĩ đến việc gây ra một trò hề lớn, Lưu Ngọc Thành chỉ cảm thấy xấu hổ vô cùng, hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống. Phải biết rằng, ngày thường ở Thần Phong Doanh, hắn chính là người thông tin linh hoạt nhất, đây là lần đầu tiên mắc sai lầm như thế.
“Không sao đâu.” Phó Hải Đường cũng rộng lượng, khoát tay tỏ vẻ không để ý. Lưu Ngọc Thành chưa từng gặp họ, nhận nhầm cũng rất đỗi bình thường. Lúc đầu cô hơi ngượng, giờ nghĩ lại thì đã thấy thoải mái hơn rồi.
“Em gái Doanh trưởng vừa xinh đẹp lại vừa thiện tâm,” Lưu Ngọc Thành cảm kích nói.
Khương Du Mạn cũng tỏ vẻ không bận tâm, nhưng lại cố tình hỏi: “Anh nói tối hôm đó nhìn không rõ là cái gì không rõ?”
Tò mò lại chế nhạo rõ ràng !
Lưu Ngọc Thành nghe Phó Hải Đường nói không sao còn hớn hở, nghe xong câu này, hắn lập tức thu mình lại như con chim cút, vội vàng nhìn về phía Phó Cảnh Thần, dáng vẻ không biết nên nói hay không nên nói.
“Không có gì.” Phó Cảnh Thần đã quyết định quay trở về phải "huấn luyện" Lưu Ngọc Thành thật "tử tế", anh chuyển hướng sang chuyện khác: “Không còn sớm nữa, chúng ta lên xe trở về đi.”
Việc này nói ra thật sự có chút... không được tự nhiên.