“Anh trai em vẫn luôn như vậy mà.” Phó Hải Đường chen vào một câu.
Sự chú ý của Bạch Bình chuyển sang Phó Hải Đường: “Ôi chao, đây là em gái Phó doanh trưởng sao ? Lớn lên thật xinh xắn, nhà mấy người đều đẹp người hết cả!”
“Đúng là không phải người một nhà, không vào một cửa !”
Cứ như vậy, mấy người nói chuyện qua lại, Khương Du Mạn biết được rất nhiều chuyện từ miệng Bạch Bình.
Ví dụ như việc mua vật tư ở đây.
Cũng giống như lời mẹ Phó nói trước đây, không phải muốn mua là mua được, mà cần phải báo lên Bộ Hậu cần của đơn vị, chờ họ mua sắm tập trung về, rồi mới đến nộp tiền và nhận hàng. Nếu không đợi được, thì phải đi ô tô một tiếng đồng hồ mới đến được thị trấn. Nói tóm lại, nơi này rất hẻo lánh, rất bất tiện.
Đương nhiên, cũng có điểm tốt, ví dụ như quân khu có xưởng, có thể sản xuất một số mặt hàng tự cung tự cấp. Người nhà quân nhân có thể xin vào làm việc, còn có tiền công.
Nói đến đây, Bạch Bìnhcòn nói: “Du Mạn, em có muốn đi làm ở xưởng không? Lương tháng không hề ít đâu, khoảng 28 đồng mỗi tháng đấy.”
28 đồng, đúng là không phải một con số nhỏ. Đối với người nhà quân nhân mà nói, có thể hỗ trợ thêm cho gia đình, không ít người sẽ xin đi làm.
“Em vừa mới đến, vẫn cần phải suy xét đã.” Khương Du Mạn cười cười nói.
So với những người khác, áp lực kinh tế của cô cũng không nặng, dù sao trong không gian tùy thân còn có rất nhiều đồ đạc có thể sử dụng. Hơn nữa, cả nhà đều giao tiền cho cô giữ.
Đến đây rồi, cô không cần phải lo lắng về chuyện này. Cô có thể từ từ lập kế hoạch, nghiêm túc cân nhắc xem tiếp theo nên làm gì.
“Cũng đúng, dù sao em cũng mới đến, không vội!” Bạch Bình cũng không nghĩ ngợi nhiều, nhiệt tình nói.
Bận rộn đến tối, căn nhà coi như đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Tiểu Diệp ngủ một giấc dậy, thấy xung quanh đều mới lạ, đang ngồi trên giường ngơ ngác nhìn ngó.
Thằng bé giờ đây đã bò rất nhanh, chỉ cần lơ là một chút là có thể bò đi rất xa. Phó Cảnh Thần và Khương Du Mạn ngồi sát mép giường, luôn phải để mắt tới con, kẻo nó lăn xuống đất. Phải hơn nửa ngày, cục cưng chơi mệt mới lăn ra ngủ, khi đó, trời cũng đã tối mịt.
Khu tập thể quân đội này khác hẳn với Đại đội Thạch Cối Xay, dù trời đã tối, sân hai bên vẫn còn vang lên tiếng người nói chuyện.
Chưa thể thích ứng với môi trường mới, Khương Du Mạn không thể ngủ ngon như Tiểu Diệp, trong đầu vẫn đang nghĩ xem ngày mai cần làm gì. Lúc này, cô chợt nhớ đến lời Lưu Ngọc Thành nói.
Cô đưa tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang đặt bên hông mình. Cô ngước khuôn mặt thanh tú lên nhìn thẳng vào Phó Cảnh Thần, bắt đầu "moi thông tin": "Anh kể em nghe đi, tối hôm ấy, rốt cuộc là chuyện gì 'không thấy rõ'?"
Hai người kề sát nhau.
Thấy khuôn mặt xinh đẹp của Khương Du Mạn toàn là ý cười, giọng nói lại còn mang theo chút nũng nịu, Phó Cảnh Thần khẽ nhếch khóe môi, cố gắng kìm nén ý cười. Anh kéo cô sát hơn vào lòng: "Đồng chí Khương đây là biết rõ mà còn cố hỏi sao?"
Khương Du Mạn nhướng mày, giả vờ vô tội: "Ai bảo em biết chứ? Em cái gì cũng không biết đâu." Vẻ mặt như tiểu hồ ly giảo hoạt của cô khiến Phó Cảnh Thần không nhịn được. Anh ghé sát lại gần, gần đến mức cô phải nín thở, anh mới hài lòng lùi lại một chút. Anh thì thầm, giọng khàn khàn: "Là ảnh của em."
"Bị nhìn thấy lúc ở sân huấn luyện, anh đã kịp cất nó đi rồi."
Khương Du Mạn thầm cười trộm, cho nên, ngay cả lúc huấn luyện anh vẫn tơ tưởng đến cô sao.
Trong lòng cô thấy mãn nguyện, nên khi đối diện với ánh mắt "quen thuộc" của Phó Cảnh Thần, cô không hề cự tuyệt.
Đó là một đêm dài, ấm áp và ngọt ngào.
Sáng hôm sau, lúc Khương Du Mạn còn đang chìm trong giấc mộng đẹp, Phó Cảnh Thần đã tỉnh giấc và mặc quân phục chỉnh tề.
Trước khi ra khỏi nhà, anh nhìn hai khuôn mặt lớn và nhỏ đang say ngủ trên giường, ánh mắt tức khắc trở nên dịu dàng vô hạn. Anh cúi người sát lại gần. Khương Du Mạn cảm nhận được động tĩnh, khẽ mở mắt.
"Anh đi đấy à?"
"Ừm, trưa nay anh mang cơm về cho em và Hải Đường nhé?" Anh nhẹ nhàng hỏi
Khương Du Mạn dụi mắt, cố gắng tỉnh táo một chút: "Không cần đâu anh, lát nữa em sẽ hỏi thăm xung quanh một chút, rồi em với Hải Đường sẽ đến căng tin làm quen luôn."
"Được, vậy anh đợi em ở đó."
"Vâng."
Phó Cảnh Thần khẽ xoa đầu con trai, sau đó mới đứng dậy, lưu luyến bước ra khỏi phòng.
Trên sân huấn luyện, tuy chưa đến giờ tập hợp chính thức, nhưng đã có nhiều chiến sĩ tụ tập thành từng nhóm nhỏ. Chỉ có lính của Tiểu đoàn Thần Phong là đã đứng nghiêm chỉnh nhất.
Họ đứng thành một khối, Phàn Cường đứng trong hàng ngũ, động tác nhỏ không ngừng, ngó nghiêng khắp nơi: "Sao Doanh trưởng vẫn chưa tới nhỉ? Giờ này mọi hôm là anh ấy đã có mặt rồi cơ mà."
Chính vì anh luôn đến sớm, lính Thần Phong mới phải điều chỉnh lại giờ giấc sinh hoạt.
Mã lão tam cười hắc hắc, nói: "Chị dâu đã tới đây rồi, Doanh trưởng sao có thể đến sớm được chứ ?"
"Đúng đấy," những người khác cũng hùa theo, "có vợ xinh đẹp như thế, Doanh trưởng làm sao còn có hứng thú nhìn mấy cái mặt đen nhẻm của chúng ta?"
Tối qua, vừa vào ký túc xá là Lưu Ngọc Thành đã kể tuốt tuồn tuột mọi chuyện cho họ nghe. Nào là em gái Doanh trưởng đặc biệt xinh xắn, nào là con trai Doanh trưởng đặc biệt đáng yêu, nhìn khoảng gần một tuổi rồi. Còn về chị dâu, hắn dùng từ "tiên nữ trên trời", hắn đặc biệt nhấn mạnh bảo là sống ngần ấy năm chưa thấy ai đẹp đến thế.
Lính Thần Phong nghe xong, nước mắt suýt tuôn trào. Lão đại vẫn là lão đại, từ tố chất quân sự cho đến đời tư, đều xứng đáng là lão đại của họ!
Họ không cảm thấy "ghen tị" chút nào đâu, thật đấy !!!!!!