Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 229

  
Sư đoàn 22 rộng lớn như vậy, các con đường lại na ná nhau, cô thật sự không thể nhớ nổi.

Hỏng bét!

Đúng là bị Phó Cảnh Thần nói trúng rồi.

Hai chị em cô thật sự bị lạc rồi !

Lúc đến, trời chưa nắng gắt, hai người còn kiên nhẫn đi lòng vòng hồi lâu mới tìm được nơi này.

Nhưng giờ thì khác, mặt trời cháy bỏng, Tiểu Diệp bị phơi đỏ cả mặt, đang cắm cúi đạp cái chân múp míp chui sâu vào lòng cô.

Ôm một "cục thịt" như vậy, Khương Du Mạn cũng nóng hầm hập, không còn sự kiên nhẫn đi lòng vòng như ban nãy nữa, chỉ muốn tìm ai đó hỏi xem đường nào về khu gia binh nhanh nhất.

Thật trùng hợp.

Hai người vừa quay đầu lại, thấy Hạng Lập Phong ở cách đó không xa.

Phó Hải Đường vội gọi hắn lại: "Anh Hạng! Từ đây đi về khu nhà cán bộ thế nào ạ?"

Thân hình Hạng Lập Phong khựng lại. Hắn quay đầu nhìn Phó Hải Đường, lẩm bẩm một câu phiền phức, rồi giơ tay chỉ một hướng.

Phó Hải Đường lộ vẻ khó xử.

Thấy cô như vậy, Hạng Lập Phong biết ngay cô không hiểu. Hắn nhíu chặt mày.

Ánh mắt hắn lướt qua khuôn mặt đỏ bừng vì nắng của hai người lớn và một đứa bé, rồi cất lời: "Không tìm được thì đi theo tôi!"

"Vâng ạ!"

Hai người vội vàng ôm Tiểu Diệp đi theo.

Hạng Lập Phong chân dài, dù Khương Du Mạn và Phó Hải Đường đều có dáng người cao ráo, nhưng vẫn phải cố gắng lắm mới theo kịp.

Thấy hai cô bị mình bỏ xa lại phía sau, Hạng Lập Phong vừa dừng lại chờ, vừa thầm mắng Phó Cảnh Thần.

Bình thường huấn luyện Tiểu đoàn Thần Phong thì hung hãn, tàn nhẫn như thế, sao lại để vợ và em gái thể lực kém đến vậy chứ?

Cứ thế, đi rồi lại dừng, mất một lúc lâu.

"Sắp đến chưa ạ?" Khương Du Mạn nhìn quanh, sao cảm giác con đường này lại giống với đường đi về phía nhà ăn thế nhỉ?

Hình như còn nghe thấy tiếng hô khẩu hiệu "một – hai – một" vang vọng.

Gia đình họ Phó xảy ra chuyện lớn như vậy mà cô không đòi ly hôn với Phó Cảnh Thần, ít nhiều cũng khiến Hạng Lập Phong có chút nhìn nhận khác.

Nên nghe cô hỏi, dù sắc mặt hắn vẫn khó đăm đăm, vẫn nhẫn nại trả lời: "Đi qua bên kia là đến."

Vừa nói, mấy người bảy vòng tám khúc, chẳng hiểu sao, lại đi tới ngay cổng sân huấn luyện.

"Khu nhà gia binh ở bên kia kìa." Hạng Lập Phong chỉ tay.

Sân huấn luyện và khu nhà gia binh rất gần nhau, đó là sự thật.

Nhưng việc Khương Du Mạn và Phó Hải Đường nhìn thấy những người lính trên sân huấn luyện ... cũng là sự thật không thể giảo biện !

Nhìn ra xa, sân huấn luyện rộng lớn, mỗi góc đều có người.

Các chiến sĩ đang chống đẩy, hoặc vật lộn, chạy bộ, rèn luyện sức bền dưới nắng gắt.

Tiếng hô khẩu hiệu vang trời nhức óc.

Cảnh tượng này thực sự chấn động, nhưng Khương Du Mạn chỉ liếc qua một cái rồi nhanh chóng thu ánh mắt lại.

Phó Hải Đường thì đỏ bừng mặt, trừng mắt nhìn Hạng Lập Phong: "Anh!"

Nhưng Hạng Lập Phong đang đứng ngay lối vào sân huấn luyện, cô trừng mắt nhìn hắn thì cô vẫn nhìn thẳng vào bên trong.

Đại bộ phận các chiến sĩ bên trong đều c** tr*n, Phó Hải Đường là một cô gái chưa lập gia đình, khi nào đã từng chứng kiến cảnh tượng này?

Cô vội vàng quay người, tai đỏ gay, hậm hực nói: "Sao anh lại dẫn bọn tôi tới đây?"

Hạng Lập Phong nhìn chằm chằm vào gáy cô: "Là các cô không tìm được khu nhà cán bộ."

"Thế thì anh cũng không thể đưa bọn tôi tới đây... Chị dâu!" Phó Hải Đường quay đầu, thấy Khương Du Mạn còn đang nhìn về phía sân huấn luyện, vội kéo tay cô.

"Chị đừng nhìn nữa!" cô nói khẽ.

"Chị có nhìn đâu."

Khương Du Mạn ngoan ngoãn xoay người theo Phó Hải Đường, nói: "Chúng ta về nhanh thôi."

Vừa rồi cô nghe thấy tiếng động bên trong, tiện tay quét mắt qua một vòng, đó là phản ứng bình thường của con người thôi.

Hơn nữa, những người lính này thể hình đâu có bằng Phó Cảnh Thần!

Tuy nhiên, cô đã hứa với Phó Cảnh Thần là không tới sân huấn luyện, Khương Du Mạn cũng sợ anh nhìn thấy, nên muốn kéo người đi, cô có cảm giác nếu cô không nhanh, sẽ gặp chuyện "chẳng lành".

Nghe thấy giọng Khương Du Mạn, Hạng Lập Phong chậm rãi ý thức được: Phó Cảnh Thần cũng đang ở sân huấn luyện.

Hắn gượng gạo nhìn lướt qua vị trí thường lệ của Tiểu đoàn Thần Phong, không thấy họ đâu, lúc này mới khẽ thở phào.

Quay đầu lại, thấy tai Phó Hải Đường đỏ như muốn ứa máu, hắn lại không nhịn được mà độc miệng: "Cô lớn lên trong bộ đội mà, có gì mà chưa từng nhìn thấy?"

"Câm miệng!" Phó Hải Đường tức giận quay đầu, dẫm thật mạnh lên chân hắn một cái.

Đừng thấy cô là con gái, nhưng sức lực cũng không hề nhỏ.

Hơn nữa, ngón chân là nơi nhạy cảm, Hạng Lập Phong bị cô dẫm cho hít hà một hơi. Nếu không phải hắn tự chủ đủ mạnh, chắc chắn hắn sẽ nhấc bổng chân lên ngay lập tức.

Một lúc lâu sau, hắn mới yếu ớt mở miệng: "… Cô dồn hết sức lực vào chân hả?"

"Ai bảo anh giở trò lưu manh?" Phó Hải Đường lý lẽ đầy đủ, đôi mắt phẫn nộ sáng rực.

"Tôi giở trò lưu manh chỗ nào?" Hạng Lập Phong tức đến bật cười.

"Anh dẫn tôi và chị dâu tới xem, tới xem cái này... Chẳng lẽ không phải là giở trò lưu manh sao?"

Hạng Lập Phong thấy uất ức. Hắn đi giao đồ rồi phải về sân huấn luyện, đã tốt bụng đưa hai người tới gần khu gia binh, không được một tiếng cảm ơn thì thôi, giờ còn bị dẫm một phát, lại còn bị nói là giở trò lưu manh.

Nếu là lính dưới quyền hắn, hắn nhất định sẽ cho đối phương biết hoa tại sao lại đỏ.

Cố tình, đây lại là em gái ruột và vợ của Phó Cảnh Thần. Mà Phó Cảnh Thần thì lại rất bênh vực cưng chiều hai người này.

Nghĩ đến đó, Hạng Lập Phong đứng tại chỗ, cái miệng độc địa lần đầu tiên có giận mà không thể phát.

 

Bình Luận (0)
Comment