Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 233

 
“Luận bàn? Luận bàn mà họ cũng vui vẻ đến thế cơ à?”

Mấy cô nữ binh đứng trong hàng khẽ thì thầm với nhau.

Khương Minh Hà đứng nghiêm, nghe những lời bàn tán xung quanh, khóe môi khẽ mím lại.

Cô ta biết, người đồng chí Liên trưởng Hách nhắc đến là Phó Cảnh Thần.

Vợ chồng nhất thể, nhắc đến Phó Cảnh Thần, cô ta lại không kìm được mà nghĩ đến Khương Du Mạn.

Hiện tại, Đoàn Văn công đang ở Sư đoàn 22 để chuẩn bị cho buổi hội diễn, cô ta không tiện tự mình nói rõ mọi chuyện với Phan Lan Phượng nên tối qua đã cố ý viết một lá thư.

Chờ mấy ngày bận rộn này qua đi, cô ta sẽ tìm cơ hội gửi thư về nhà. Chuyện này, nhất định phải nói với mẹ.

Trên sân huấn luyện, không khí vô cùng ồn ào, nhưng không hề làm ảnh hưởng gì đến hai người đang so tài.

Mặc cho xung quanh có hò reo náo nhiệt thế nào, trong mắt họ lúc này chỉ còn đối thủ.

Gặp cao thủ, kỹ năng quyết định thắng bại.

Theo sự tiêu hao thể lực, chiêu thức của hai bên dần chậm lại, Hạng Lập Phong bắt đầu lộ ra nhiều sơ hở.

Nắm bắt thời cơ, Phó Cảnh Thần kiềm chặt cánh tay hắn, tung ra một cú quăng quật qua vai dứt khoát.

Giây tiếp theo, Hạng Lập Phong đã mồ hôi nhễ nhại nằm vật trên mặt đất, th* d*c nhìn trời.

Phó Cảnh Thần cũng không khá hơn là bao, mồ hôi men theo chiếc cằm góc cạnh, nhỏ giọt xuống. Anh đưa tay quệt ngang trán, đứng thẳng người.

Hạng Lập Phong nghiêng đầu, trong lòng có chút cảm khái.

Người ta nói “một nụ cười xóa tan ân oán”, hắn và Phó Cảnh Thần, cách thức xoá ân oán "mất sức" hơn nhiều, nhưng phải nói, vật lộn một trận xong, những bực dọc, uất ức trước đó dường như đều tan biến hết.

“Vẫn là vật lộn với cậu mới đã !”

Vừa nói, hắn vừa kéo khóe miệng khiến vết thương đau nhói, sự bực bội vừa tan đi lại ùa về, còn đậm hơn mấy phần. Hắn nhịn không được nhíu mày: “Phó Cảnh Thần, tôi nói cậu nghe này, đ.á.n.h người không đ.á.n.h mặt, cậu đ.á.n.h vào miệng tôi thế này mà coi được sao ?"

Phó Cảnh Thần liếc hắn một cái, không đáp.

Đúng lúc này, chiến sĩ hai đại đội đều reo hò, phấn chấn chạy đến.

Màn vật lộn vừa rồi quá xuất sắc, không còn quan trọng thắng thua nữa. Có được thân thủ tốt như vậy, dù thua cũng đáng được khen ngợi.

Chiến sĩ Thần Phong thích "kẻ mạnh", họ không có bất kỳ "sức chống cự" nào trước hai chữ “thắng lợi” và “số một”. Họ xông lên, vây quanh Phó Cảnh Thần, mắt sáng rực: “Đại đội trưởng, anh lợi hại quá!”

“Chẳng phải sao, chiêu thức của anh khiến bọn em hoa cả mắt, nhìn còn không nhìn rõ!”

Thậm chí còn có người muốn bái sư học nghệ: “Đại đội trưởng, ngày mai anh phải dạy chúng em đấy, không được giữ bí kíp riêng đâu nhé!”

Phía Hạng Lập Phong, phong cách lại khác hẳn.

“Đại đội trưởng, tuy anh không thắng, nhưng có thể kiên trì lâu như vậy đã là quá giỏi rồi!”

“Đúng đúng đúng, có cái từ gì để nói nhỉ? Tuy bại nhưng vẫn vẻ vang!”

Hạng Lập Phong vốn đang nằm vì kiệt sức, nghe thấy mấy lời này, tức đến nỗi tích đủ sức lực, bật dậy ngay lập tức.

“Tập hợp! Xếp hàng!”

Dường như để hưởng ứng mệnh lệnh của hắn, tiếng còi hiệu lệnh tiếp tục huấn luyện cũng vang lên ngay sau đó.

“Rõ!” Những người vừa còn tươi cười rạng rỡ lập tức trở lại nghiêm túc, nhanh chóng vào đội hình.

Chiến sĩ Thần Phong doanh cũng như vậy.

Các Đại đội trưởng dẫn đội, giãn khoảng cách và tiếp tục huấn luyện.

Lần này sẽ không nghỉ ngơi nữa, phải huấn luyện cho đến khi kết thúc ca chiều.

Có điều, huấn luyện đối với bọn họ đã là bản năng, hai giờ huấn luyện cũng không tính là gian nan.

Chỉ vừa đủ thời gian Khương Du Mạn mang theo Tiểu Diệp ngủ một giấc, Phó Cảnh Thần đã đẩy cửa sân bước vào.

“Anh về rồi? Em đã đun nước nóng rồi, anh mau đi tắm rửa đi.”

Khương Du Mạn thấy anh mồ hôi nhễ nhại khắp người, vội vàng nói.

Trong nhà đã có sẵn những vật dụng cơ bản. Nghĩ hôm nay trời nóng thế này, Phó Cảnh Thần chắc chắn sẽ đổ mồ hôi nhiều, cô vừa tỉnh dậy đã cố ý đun nước sẵn.

“Được.” Phó Cảnh Thần cũng cảm thấy người dính mồ hôi rất khó chịu. Anh đặt những thức ăn mang về xuống rồi vào nhà tắm.

Chờ anh tắm rửa xong bước ra, Khương Du Mạn và Phó Hải Đường đã bày biện đồ ăn trên chiếc bàn ngoài sân.

Nhìn thấy cảnh tượng này, cơ thể mỏi mệt của Phó Cảnh Thần dường như được xoa dịu đi rất nhiều.

Dù có mệt đến mấy, chỉ cần nghĩ trong nhà có người đang chờ mình, mọi cảm giác mệt mỏi đều tan biến hết. Cảm giác được chờ đợi thật ấm áp!

“Ngày mai anh không cần mang cơm về nữa, chúng em tự nấu.” Khương Du Mạn cảm nhận được ánh mắt của anh, quay đầu nhìn anh.

Mỗi ngày huấn luyện rất mệt mỏi.

Cô biết tâm nguyện của mọi người trong Thần Phong doanh là giành lại thành tích tốt trong Hội thao quân sự, nên cường độ huấn luyện mỗi ngày đều được kéo lên tối đa.

Sau giờ huấn luyện, ai nấy đều kiệt sức.

“Không phiền phức đâu.” Phó Cảnh Thần liếc cô một cái.

Khương Du Mạn nghiêm mặt nói: “Anh thấy không phiền, chứ em thấy phiền! Mỗi ngày huấn luyện vất vả như vậy, còn phải mang cơm về, anh muốn bị người ta nói là sợ vợ, còn em bị nói là vợ lười sao?”

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, khóe mắt Phó Cảnh Thần ánh lên ý cười.

Phó Hải Đường đã quá quen thuộc.

Một lát sau, cô trêu chọc mở lời: “Nói cũng có sai đâu, anh em chính là sợ vợ mà.”

Nhưng cái sợ này không phải là sợ hãi thật sự, mà là cái kiểu cưng chiều, nâng niu kia.

Tuy mới đến đơn vị chưa lâu, nhưng mọi người đều có mắt, dù sao Phó Hải Đường cũng không tin chỉ có mình cô nhìn ra được điều đó.

Khương Du Mạn: “…”

Phó Cảnh Thần thấy Khương Du Mạn bị chặn họng không nói nên lời, có ý muốn giải vây cho vợ.

Anh chuyển sang một chuyện khác: “Hải Đường, trước đây chẳng phải em luôn muốn đi lính sao?”

 

Bình Luận (0)
Comment