“Cảnh Thần, cô Khương, trùng hợp quá.” Bốn mắt chạm nhau, Kiều Vân Thâm lên tiếng trước, “Tôi nghe nói cô Khương cũng bị thương, không có trở ngại gì chứ?”
Xem ra, hắn cũng đã nghe tin về việc nữ binh Đoàn Văn công bị thương.
“Không sao” Khương Du Mạn hiểu rõ trong lòng, liếc nhìn hộp t.h.u.ố.c hắn đang cầm, “Doanh trưởng Kiều đây là định đưa đồ cho ai sao?”
Kiều Vân Thâm trầm mặc. Khu vực nữ binh hắn không tiện đi vào, hắn có vẻ đang do dự liệu có nên nhờ cô giúp đưa giùm hay không.
Nhưng đúng lúc này, giọng kinh ngạc mừng rỡ của Khương Minh Hà vang lên: “Doanh trưởng Kiều, sao anh lại tới đây?” Dứt lời, cô ta đã từ trong cửa vòng ra.
Cô ta không hề nghĩ rằng chạy ra lại gặp cả Khương Du Mạn và Phó Cảnh Thần. Trong khoảnh khắc đối diện, nụ cười trên mặt Khương Minh Hà lập tức trở nên gượng gạo, mất tự nhiên.
Không khí bỗng chốc vô cùng khó xử.
“À, hóa ra Doanh trưởng Kiều đang đợi đồng chí Khương Minh Hà à.”
Khương Du Mạn đúng lúc lộ ra vẻ mặt tỉnh ngộ: “Hai đồng chí cứ trò chuyện thong thả nhé, chúng tôi không quấy rầy nữa.”
Nói xong, hai người liền bước vào Đoàn Văn công.
Nhìn bóng dáng họ đi xa, Khương Minh Hà mới ngẩng đầu nhìn Kiều Vân Thâm: “Doanh trưởng Kiều…”
Sắc mặt Kiều Vân Thâm không được tốt. Hắn miễn cưỡng cười: “Đồng chí Khương Minh Hà, có thể làm phiền cô chuyển mấy hộp t.h.u.ố.c này cho đồng chí Ngụy Tình được không?”
Hắn đứng đợi ngoài Đoàn Văn công lâu như vậy, chỉ mong tin này truyền đến tai Ngụy Tình. Ai ngờ lại bị Khương Minh Hà chặn ngang.
Đừng nói người khác, nếu không phải có mục tiêu rõ ràng, ngay cả Kiều Vân Thâm nghe lời Khương Du Mạn vừa nói, cũng tưởng người mình chờ là Khương Minh Hà. Hắn không muốn hiểu lầm này tồn tại.
“A?” Sắc mặt Khương Minh Hà lập tức trở nên khó coi, cô ta ấp a ấp úng: “Doanh trưởng Kiều, Ngụy Tình có t.h.u.ố.c rồi, hơn nữa cô ấy cũng không thích…”
Không thích cái gì? Cô ta không nói hết, cố tình để lại khoảng trống cho đối phương tự tưởng tượng.
Kiều Vân Thâm hiển nhiên đã hiểu lầm, nhưng vẫn nói: “Những loại t.h.u.ố.c này chắc là không giống với t.h.u.ố.c cô ấy đã được cấp.”
Thấy hắn vẫn cố gắng tranh thủ, Khương Minh Hà cảm thấy trong lòng nghẹn lại.
Trước đây cô ta luôn mong tỏa sáng ở Hội diễn Quân khu, tốt nhất là gả vào đại viện. Nhưng từ khi gặp Kiều Vân Thâm nhiều hơn, hắn lại thường xuyên quan tâm mình, ý định của cô ta đã thay đổi.
Kiều Vân Thâm cũng là một thanh niên tài tuấn hiếm có trong quân đội, đã đẹp trai, lại còn dựa vào bản lĩnh lăn lộn ra chức vị hiện tại. Kết hôn với hắn, tương lai chắc chắn cũng không tệ.
Cô ta hoàn toàn có thể ôm cả hai con đường. Sau Hội diễn Quân khu sẽ chọn lựa người ưu tú nhất.
Nhưng hiện thực đã giáng cho cô ta một cú đ.á.n.h mạnh.
Chưa kịp đợi Hội diễn Quân khu, Kiều Vân Thâm đã để tâm đến Ngụy Tình như vậy, lần này còn cố ý tới đưa thuốc…
“Doanh trưởng Kiều, cô ấy không muốn tiếp xúc với anh nhiều đâu, dù sao con gái chưa có gia đình phải giữ gìn thanh danh cho mình. Nếu anh vẫn muốn đưa t.h.u.ố.c cho cô ấy, tôi sẽ cố gắng giúp anh một lần, nhưng tôi không dám chắc cô ấy có nhận hay không.”
Khương Minh Hà lợi dụng việc hắn không thể gặp trực tiếp Ngụy Tình, ở giữa phá rối.
Thấy vẻ mặt khó xử của cô ta, Kiều Vân Thâm chỉ cảm thấy như có người đ.ấ.m thẳng vào mặt mình, vô cùng khó chịu, hổ thẹn.
Từ khi Lưu Ngọc Thành tiếp nhận vị trí huấn luyện viên, Ngụy Tình quả thực không còn nói với hắn một lời nào. Hắn cứ nghĩ Ngụy Tình ngượng ngùng, xem ra tất cả đều là hắn tự mình đa tình rồi.
Lúc này, Khương Du Mạn đang ngồi ở cửa Phòng Tập diễn lầu một, tận mắt nhìn thấy Khương Minh Hà cầm mấy hộp t.h.u.ố.c trở về ký túc xá.
Tâm trạng cô ta trông không tệ chút nào.
Dù không nghe thấy đoạn đối thoại vừa rồi, cô cũng biết cô ta không đời nào đưa t.h.u.ố.c cho Ngụy Tình.
Trong nguyên tác, ở thời điểm ba mẹ Phó trở về, Kiều Vân Thâm và Ngụy Tình đã kết hôn, Khương Minh Hà căn bản không có nhiều đất diễn… Không biết lần này có thay đổi gì không.
Giọng của Đoàn trưởng Tô cắt ngang dòng suy nghĩ của cô: “Sao cô lại về sớm thế?”
Ngẩng đầu lên, Đoàn trưởng Tô cùng mọi người đã đến, phía sau còn có nhóm nữ binh chưa nhảy hai tổ sáng nay.
“Sau khi đắp t.h.u.ố.c xong cũng không còn nhiều thời gian nghỉ, nên tôi nghĩ quay lại luôn ạ.” Khương Du Mạn giải thích.
Đoàn trưởng Tô rất hài lòng với thái độ làm việc của cô: “Không bị chạm vào xương chứ?”
“Dạ không.”
“Thế thì tốt rồi.” Đoàn trưởng Tô lại nhìn sang Phó Cảnh Thần, giọng điệu có phần trêu chọc: “Giờ này cũng không còn sớm đâu, cậu còn ở đây làm gì thế?”
Trước đây họ cùng sống trong một khu tập thể, bà cũng được coi như là bậc trưởng bối của Phó Cảnh Thần.
Lúc này Khương Du Mạn mới nhớ ra anh còn phải dẫn đội huấn luyện: “Anh đừng để bị muộn.”
Giờ nghỉ trưa ít ỏi như vậy, anh còn vấy vả chạy tới cõng mình đi bệnh viện.
“Không muộn đâu.” Phó Cảnh Thần hiểu rõ trong lòng. Anh muốn đợi mọi người đến Phòng Tập diễn rồi mới đi, kẻo Khương Du Mạn ngồi một mình sẽ buồn chán.
Thấy Đoàn trưởng Tô và mọi người đã vào, cũng sắp hết giờ, anh mới đứng dậy.
Anh nhìn xuống chân Khương Du Mạn: “Tối anh tới đón em.”
“Cứ để cô ấy ở lại Đoàn Văn công đi.” Đoàn trưởng Tô nói: “Đoàn đã chuẩn bị phòng nghỉ rồi, chân bị thương thì đừng đi lại nhiều, bất tiện lắm.”
Lời bà hoàn toàn xuất phát từ ý tốt. Nói xong, bà nhìn Khương Du Mạn một cái: “Đúng không, Du Mạn?”