"Đúng vậy, chúng ta không nên nói chuyện quá bi quan." Trang Uyển Bạch cố gắng lấy lại tinh thần, nói.
Nhưng ai tinh ý đều có thể thấy được nụ cười của cô ấy gượng gạo đến mức nào.
Dương Vận cố tình đổi chủ đề: "À phải rồi, cô Du Mạn, chân cô đỡ hơn chưa? Tôi thấy không còn khập khiễng rõ ràng như hôm qua nữa."
"Nhờ thoa tinh dầu hoa hồng nên đã đỡ nhiều rồi."
Cho dù là cùng một vết thương, biểu hiện trên mỗi người đều khác nhau, Khương Du Mạn cũng không sợ người khác thấy cô có gì đó bất thường.
"Vậy là tốt rồi."
"..."
Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, rất nhanh đã tới trước khu ký túc xá.
Trừ Ngụy Tình, các nữ binh khác của Đoàn Văn công đã đứng sẵn dưới lầu, bao gồm cả Khương Minh Hà.
Khương Minh Hà tối qua khóc quá lâu, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ. Nhưng nghĩ đến thái độ của Tô đoàn trưởng hôm qua, cô ta ít nhiều cũng thấy được an ủi.
Cô ta đã nói đó là lỗi vô ý, mà hiện tại lại đang lúc thiếu người, cho dù Đoàn Văn công thực sự muốn xử phạt, cũng phải chờ sau khi buổi hội diễn kết thúc. Có một từ gọi là lấy công chuộc tội, chỉ cần cô ta thể hiện tốt, ảnh hưởng cuối cùng sẽ không lớn.
Huống hồ… Kể từ khi biết kịch bản của biên kịch Văn Tâm đã được ký cho Đoàn Ca vũ Hướng Dương, cô ta đã ngả lòng về phía bên đó. Hội diễn kết thúc, cô ta chưa chắc đã muốn ở lại đây.
Nghĩ đến đó, nhìn thấy ba người đang đi về phía mình, Khương Minh Hà trong mắt không hề có chút sợ hãi.
Sự thật chứng minh, người ta không nên tự cho là đúng quá sớm.
Trang Uyển Bạch đứng thẳng, nhìn quanh một vòng rồi nói thẳng: "Khương Minh Hà, bước ra khỏi hàng!"
Khuôn mặt nghiêm nghị, giọng nói dứt khoát, đanh thép.
Nụ cười trên môi Khương Minh Hà còn chưa kịp nở đã cứng đờ lại. Cô ta cảm nhận được ánh mắt của các nữ binh bên cạnh đang âm thầm đ.á.n.h giá, lúc đó mới hoàn hồn, bước ra khỏi hàng, đáp lớn: "Có tôi!"
Thấy cô ta nhìn thẳng, giọng to rõ vang dội, ngay cả Khương Du Mạn cũng không khỏi vỗ tay cho "tinh thần thép" của cô ta.
Các nữ binh khác thấy cô ta thản nhiên như vậy cũng không nghi ngờ gì, hoàn toàn không có một ai có thể tưởng tượng được cô ta lại có thể làm ra chuyện thất đức như thế.
Cho đến khi giọng Trang Uyển Bạch vang lên: "Mời đồng chí Khương Minh Hà, trước mặt toàn thể Đoàn Văn công, tự kiểm điểm về việc rải hạt đậu trên sân khấu, dẫn đến việc đồng chí Ngụy Tình bị thương!"
Lời nói này có uy lực không khác gì tiếng sét giữa trời quang. Không chỉ các nữ binh sững sờ, Khương Minh Hà cũng đứng hình.
"Dẫn đầu, tôi..." Sắc mặt cô ta đỏ bừng ngay lập tức, ánh mắt lộ vẻ không thể tin nổi.
Hiện tại cô ta mới là người được đề cử chắc chắn cho vị trí múa chính của Đoàn Văn công. Dẫn đầu Trang công khai chuyện này trước mặt nhiều người như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì? Rõ ràng tối qua cô ta nhắc đến vở ca vũ kịch, thái độ của Tô đoàn trưởng đã dịu đi rồi cơ mà...
"Đồng chí làm chuyện sai trái, làm hại đồng chí Ngụy Tình không thể nhảy múa, chẳng lẽ đến việc tự kiểm điểm cũng không muốn sao?"
Trang Uyển Bạch cũng xuất thân từ Đoàn Văn công, cô hiểu rõ mức độ đê tiện của chuyện này, cho nên cô không hề có chút thiện cảm nào với Khương Minh Hà. Lời nói cũng không hề nể nang, xé toang lớp vỏ bọc mà Khương Minh Hà cố gắng che đậy.
Nghe xong, nếu không phải vì kỷ luật bộ đội, các nữ binh đã sớm xôn xao bàn tán. Các cô nằm mơ cũng không nghĩ đến, chuyện này lại do Khương Minh Hà gây ra!
Vậy việc cô ta cố tình ngã trên sân khấu, chẳng lẽ là để giảm bớt sự nghi ngờ của mọi người?
Nghĩ thông được ngọn ngành bên trong, nghĩ đến mức độ thâm sâu của đối phương, các nữ binh không khỏi rùng mình. Đặc biệt là bạn cùng phòng của Khương Minh Hà. Nhớ lại những lời nói hôm qua, ai nấy cũng thấy lạnh sống lưng.
Phó Hải Đường hiện tại m.ô.n.g vẫn còn nhức âm ỉ, nhìn Khương Minh Hà đứng ở đầu hàng, cô hận đến nghiến răng. Chỉ có Chung Bội Lan siết chặt nắm tay, cố gắng kiềm chế sự xúc động. Trời biết mấy ngày nay cô bị mọi người hiểu lầm tệ hại đến mức nào, giờ đây cuối cùng cũng được minh oan.
Tóm lại, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về Khương Minh Hà, khiến lưng cô ta như bị kim chích.
Đối diện với ánh mắt sắc bén của Trang Uyển Bạch, Khương Minh Hà chỉ có thể căng da mặt đứng trước đội ngũ.
Mắt cô ta đỏ hoe, lặp lại một lẫn những lời đã nói với Tô đoàn trưởng.
Nói xong, nước mắt giàn giụa, khuôn mặt yếu ớt đáng thương ấy cực kỳ dễ khiến người khác động lòng trắc ẩn.
Nhưng vấp ngã một lần, khôn hơn một chút. Mọi người đều đã hiểu rõ sự thâm sâu của cô ta, nên đại đa số đều không tin.
Lúc này, Dương Vận tiến lên hai bước: "Sự việc lần này gây ảnh hưởng xấu, lại còn làm hại Nguỵ Tình đồng chí. Sau khi chúng tôi và Tô đoàn trưởng thảo luận kỹ lưỡng, quyết định ghi lỗi vi phạm nặng đối với đồng chí Khương Minh Hà, đồng thời hủy bỏ tư cách tham gia hội diễn lần này."
Dù đã đoán được hình phạt sẽ không nhẹ, nhưng nghe xong lời này, mọi người vẫn không khỏi nuốt nước miếng, có chút giật mình. Giật mình thì giật mình đó, lại không có ai dị nghị.
Có điều, hội diễn quân khu sắp tới vô cùng quan trọng đối với Đoàn Văn công của họ, hiện tại lại chỉ có Phó Hải Đường và Khương Minh Hà là đủ khả năng gánh vác vai trò múa chính. Việc xử lý Khương Minh Hà như vậy là nhằm giữ vững nguyên tắc của bộ đội, lại làm cho Đoàn văn công một lần nữa lâm vào khó khắn.
Trong nhất thời, mọi người vừa cảm động, vừa thấy tiếc nuối.
Nhưng nếu thực sự phải hỏi các cô muốn trừng phạt Khương Minh Hà, hay muốn thắng hội diễn này, ngay cả bản thân các cô cũng không thể đưa ra câu trả lời dứt khoát.
Đưa ra quyết định công bằng luôn là một việc khó khăn !