Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 28


Nhưng từ góc độ của Khương Du Mạn nhìn sang, thằng bé này chỉ đang khóc giả vờ. Nó gào khan to tiếng, nhưng lông mi còn chẳng ướt tẹo nào, rõ ràng là sấm to mưa nhỏ.

Bà Thái thấy cháu nội khóc t.h.ả.m thiết, cũng nổi trận lôi đình chạy ra:

“Cái nhà các người đúng là táng tận lương tâm! Bắt nạt cháu tôi, không sợ bị ông trời quật à?”

Phó Hải Đường chau mày, chống nạnh: “Dù có báo ứng thật thì cũng chỉ có cái bà lão xấu tính này gặp thôi, nhà chúng tôi có làm gì đâu mà gặp được!”

Bà Thái bị câu nói này tức đến tím mặt, nhưng nhìn thấy cả gia đình họ Phó đang đứng sau lưng Phó Hải Đường, bà ta không dám động tay chân.

Còn chồng của Chu Vân, hắn chỉ biết xoa xoa tay đứng nép ở một bên, không dám hó hé lấy nửa lời.

Lúc này, Khương Du Mạn bình thản nhìn một vòng rồi mở miệng:

“Xin mọi người phân xử cho. Cả nhà tôi đang yên lành ăn cơm trong nhà. Đứa bé nhà họ ở cửa nhà tôi khóc lóc gào thét, đòi ăn thịt.”

“Tôi bước ra bảo cô ấy đưa con về làm thịt cho ăn, thì đứa bé này lao thẳng vào nhà tôi. Chồng tôi đưa nó ra thì nó lăn ra đất. Rốt cuộc là ai sai, ai đúng?”

Cô nói có đầu có cuối, thái độ điềm tĩnh. Hơn nữa, tiếng khóc lóc ầm ĩ của hai mẹ con Chu Vân lúc nãy không ít người đã nghe thấy.

Lập tức, không ít người đã bán tín bán nghi với lời tố cáo của Chu Vân.

“Chị Chu, chuyện này có lẽ là chị sai rồi. Con mình thì mình phải dạy bảo chứ, nhà người ta cũng có làm gì đâu.” Một người lên tiếng nói câu công bằng.

“Thằng bé nhà tôi thèm thịt, ngửi thấy mùi thịt nhà người ta thì muốn vào xem thôi, thế mà bị lôi cổ ra như thế. Thằng bé sợ hãi, tôi còn không thể tìm họ nói ?”

Quay đầu lại, Chu Vân phun nước bọt vào mặt người vừa nói. Người vây xem bên cạnh lập tức im bặt.

Chu Vân nhớ lại lời con trai, trong lòng vẫn còn hậm hực khó chịu. Nó bảo nhà họ có xương sườn, vậy chắc chắn mùi thịt hôm nay cũng là của nhà này.

Cũng là về nông thôn cải tạo, cớ gì nhà họ Phó lại cơm lành canh ngọt, có xương sườn để ăn, còn nhà mình chỉ có thể ăn cái thứ bánh cao lương khô khốc, xước cả cổ họng?

Sự đố kỵ trong lòng cô ta càng lúc càng trào dâng, dần dần không thể kiểm soát!

Mùi thịt?

Nghe thấy hai từ này, nhóm vây xem lại liếc nhìn nhau, nuốt nước bọt đầy thèm thuồng. Họ đã lâu lắm rồi không được hưởng đồ mặn. Cả nhà này lại có thịt để ăn ư?

“Nhà tôi có thịt, là vì chồng tôi thương tôi đang mang thai, mang từ thành phố về.

“Nhà các người cũng từ thành phố đến, tại sao lại không mang theo? Các người không thích ăn sao ?”

Khương Du Mạn đáp lại với giọng điệu lạnh lùng. Đối với loại người mặt dày, lý sự cùn như mẹ con nhà Chu Vân, cô thật sự thấy lãng phí lời để nói chuyện!

Chu Vân bị Khương Du Mạn hỏi một câu tắc họng, run rẩy môi hồi lâu không thốt nên lời.

Thịt ngon như thế, ai mà chẳng thích? Không mang theo dĩ nhiên là vì không kiếm ra, làm sao có thể đổ cho là không thích ăn được?

Bà Thái giận dữ nói: “Cô nghĩ thịt là thứ ai cũng kiếm được chắc? Đúng là cái loại đứng nói chuyện không biết mệt!”

“À, thì ra bà cũng biết thịt khó kiếm à?”

Khương Du Mạn cười nửa miệng: “Tôi còn tưởng các người không biết đấy chứ. Nếu đã biết điều này, vậy tại sao con các người lại xông vào nhà tôi đòi cướp thịt ăn, mà các người lại còn làm ngơ, dung túng cho nó ?”

Từ lúc trên tàu hỏa, cô đã nhẫn nhịn hai mẹ con này. Xuống tàu rồi, họ lại nhăm nhe đến cả miếng ăn của nhà cô.

Nếu đã phải xé toạc mặt nạ ra rồi, thì cũng chẳng cần phải giữ thể diện cho ai nữa.

“Đứa bé nó chưa hiểu chuyện! Các người đi so đo với một đứa bé thì có đáng mặt không?” Chu Vân tiếp tục cãi chày cãi cối.

Khương Du Mạn cười mỉa mai, nhìn xung quanh: “Mọi người nhìn cho rõ. Mẹ chồng nàng dâu nhà này cưng chiều con cháu quá mức, thấy nó tự tiện xông vào nhà người ta cướp đồ cũng bảo là chưa hiểu chuyện.”

“Về sau, nhà ai có đồ ăn ngon, nhớ khóa cửa cẩn thận. Phải đề phòng cái loại "vừa ăn cắp vừa la làng" như nhà này nhé!”

Đẩy gia đình mình vào vị trí nạn nhân như thế vẫn chưa đủ để kích động lòng căm phẫn của mọi người. Nếu mẹ chồng nàng dâu nhà Chu Vân đã mất hết liêm sỉ, thì cô cũng chẳng cần phải giữ mặt mũi cho họ!

Những người khác nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau. Thời kỳ này ở nông thôn thiếu thốn lương thực, đặc biệt là thanh niên trí thức, đa số không có tiền và phiếu tem trợ cấp từ gia đình. Lương thực chính là mạng sống!

Đến cuối đông, đội sẽ giết lợn chia thịt, thanh niên trí thức cũng được một phần. Hôm nay Dương Thiên Tứ dám khóc lóc, lăn lộn đòi cướp thịt nhà họ Phó, vậy sau này, nó hoàn toàn có thể cướp đoạt miếng thịt của họ!

Từng người lập tức lùi lại hai bước. Rõ ràng, lời cảnh báo của Khương Du Mạn đã thấm vào tai họ rồi.

Chu Vân thấy sắc mặt những người xung quanh thay đổi, trong mắt lóe lên sự hoảng loạn và tức giận: “Cái con hồ ly tinh này! Mày dám bảo nhà tao là kẻ trộm! Tao phải xé nát cái miệng mày!”

Cô ta giận đến mất khôn, buông tay khỏi con trai định xông tới.

Cả nhà họ Phó mặt mày lạnh băng. Dám bắt nạt Khương Du Mạn ngay trước mặt họ, Phó gia toàn là người đã chết sao?

Hai bên sắp sửa hỗn chiến thành một nồi cháo.

Đúng lúc này, một giọng nói oai nghiêm vọng tới:

“Trời đã tối rồi, sao các đồng chí không về phòng nghỉ ngơi lại cãi cọ ầm ĩ ở đây?”

Bình Luận (0)
Comment