Khương Du Mạn đang cầm một khẩu s.ú.n.g không đạn. Cô chuyên chú nhìn bia ngắm cách đó không xa, hoàn toàn không để ý đến cuộc trao đổi phía sau.
Đúng lúc cô nheo mắt ngắm thẳng vào hồng tâm, một đôi tay từ sau lưng đỡ lấy cô.
Ngay sau đó, giọng Phó Cảnh Thần vang lên bên tai, trầm ấm mà mạnh mẽ, “Ngắm dưới mép vòng mười, không cần nhắm thẳng vào trung tâm hồng tâm.”
Cho dù không quay đầu lại, Khương Du Mạn cũng biết khoảng cách giữa hai người cực kỳ gần.
Gần đến mức, chỉ cần cô lùi lại một chút, là có thể lọt thỏm vào trong lòng anh.
Trong một tình huống trang nghiêm, làm việc chính sự, Khương Du Mạn chỉ thoáng mất tự nhiên trong một khắc, rồi lập tức dồn hết sự chú ý vào vị trí Phó Cảnh Thần đang giúp cô nhắm chuẩn.
Ánh mắt cô dán chặt vào hồng tâm, vô cùng chuyên chú. Góc nghiêng khuôn mặt xinh đẹp vì góc độ mà ẩn đi hơn nửa, toàn thân toát ra vẻ thanh lãnh và sắc sảo khó tả.
Giọng Phó Cảnh Thần vẫn từ tốn truyền đến từ phía sau, “Chính là vị trí này. Khi bóp cò, hơi thở phải thật vững vàng.”
Anh dẫn tay cô đặt ngón tay lên cò súng.
Khương Du Mạn vận động ngón tay theo lực đạo của anh, chỉ nghe thấy một tiếng “Đinh” khe khẽ, như âm thanh của kim loại va chạm, tiếng động không lớn.
“Ra đây là s.ú.n.g không đạn à?” Cô quay đầu lại nhìn Phó Cảnh Thần một cái, đáy mắt vẫn còn hưng phấn chưa tan.
Dù bên trong không có gì, nhưng cảm giác mới lạ này vẫn khiến cô cảm thấy thích thú.
“Ừ.”
Phó Cảnh Thần rũ mắt nhìn cô, “Mấy ngày nay đoàn văn công đều tập với s.ú.n.g không đạn. Phải đợi đến ngày mai mới bắt đầu dùng đạn giấy đặc chế.”
Thấy cô tò mò, anh còn cố tình giải thích thêm, “Bọn anh thì không như vậy.”
Các hạng mục huấn luyện của Doanh Thần Phong có độ khó cao hơn. Nếu chỉ ngắm b.ắ.n mà không có phản hồi sẽ không hiệu quả, mỗi phân đoạn đều cần sử dụng đạn giấy.
Khương Du Mạn gật đầu. Dù là s.ú.n.g không đạn cũng không làm giảm đi hứng thú của cô, cô say mê thử rất nhiều lần.
Khi cô ngắm bắn, Phó Cảnh Thần cứ đứng bên cạnh quan sát. Nếu cô nhắm không chuẩn, anh sẽ đưa tay giúp cô điều chỉnh.
Hai người nhìn chằm chằm hồng tâm với vẻ mặt nghiêm túc như nhau, chỉ khi ngẫu nhiên nhìn về phía đối phương, ánh mắt mới ánh lên dịu dàng, ngọt ngào.
Người của Doanh Thần Phong chưa bao giờ thấy cảnh tượng này.
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người.
“Em gái của Doanh trưởng vừa rồi ngắm đã đủ chuẩn rồi, Doanh trưởng đây là cũng muốn đưa chị dâu theo hướng bách phát bách trúng phát triển đây mà.”
Phàn Cương cười khúc khích nói: “Thật hay giả ? Người mà b.ắ.n di động còn có thể viên nào viên nấy trúng mười, đối với bia cố định này, chẳng phải nhắm mắt lại cũng có thể b.ắ.n trúng mười ?”
Mã Lão Tam lập tức hiểu ý hắn, “Đúng vậy! Vậy mà còn ra vẻ không chắc chắn để giúp chị dâu điều chỉnh. Chậc chậc chậc, vẫn phải là Doanh trưởng chúng ta, giỏi… ra vẻ!”
“Nói chứ,” có người chưa hiểu kịp, còn rung đùi cảm thán, “Trước kia chúng ta tập mà ngắm không chuẩn, sao không được hưởng đãi ngộ này nhỉ?”
“Cậu về đi ngủ đi thôi, trong mơ thì cái gì mà chẳng có.”
Tranh thủ lúc nghỉ ngơi, mấy người tụ lại bàn tán, trên mặt thường trực nụ cười tinh quái.
Lưu Ngọc Thành ngồi bên cạnh nghe, quét mắt thấy gì đó, lập tức ho khan vài tiếng.
“Lưu Miệng Rộng này, trời nóng thế này cậu ho cái gì? Đừng nói với tôi là cậu yếu đến mức ấy rồi nhé,” Phàn Cương châm chọc.
Những người khác đều bật cười.
“Cậu mới yếu đấy!” Lưu Ngọc Thành suýt nữa tức c.h.ế.t vì câu nói đó.
Nghe xem những lời này là lời gì vậy?
Hắn tức giận lườm bọn họ, rồi ra hiệu cho họ nhìn về phía Phó Cảnh Thần.
Mọi người nhìn theo ánh mắt hắn, vừa lúc đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Phó Cảnh Thần.
“……..” Hai bên đối mặt, không gian tĩnh lặng.
Lính Thần Phong doanh người nào người nấy như vịt bị bóp cổ, một bụng lời nói đều nghẹn trở lại, vội vàng gãi đầu, khôn ngoan tản ra.
Ai nấy đều giấu đầu lòi đuôi, đảo mắt làm như đang quan sát tình hình của các nữ binh khác.
Thể lực của nữ binh văn công đều do sư đoàn mình tự chịu trách nhiệm huấn luyện. Đoàn văn công đã ở Sư đoàn 22 lâu như vậy, nếu bị xếp cuối trong cuộc thi đấu lớn của quân khu, thì chẳng phải Sư đoàn 22 cũng mất mặt sao?
Doanh Thần Phong của họ, với tư cách là lực lượng nòng cốt của Sư đoàn 22, có một cảm giác vinh dự tập thể cực kỳ mạnh mẽ, rất sẵn lòng làm những việc nhỏ trong khả năng cho phép.
Đương nhiên, còn một phần lý do nữa, là việc chỉ dạy cho các nữ binh cũng là một trong số ít những khoảnh khắc mà họ có thể thư giãn.
Phó Cảnh Thần thấy bọn họ đã tản ra, mới quay lại tiếp tục giúp Khương Du Mạn kiểm soát hướng ngắm.
“Anh xem lần này em ngắm có chuẩn không?” Khương Du Mạn không biết vừa rồi anh đã làm gì, khẽ hỏi.
Phó Cảnh Thần đứng phía sau cô, liếc nhìn bia ngắm.
Phó Cảnh Thần duỗi tay, khẽ chỉnh lại tư thế ngắm cho cô, đồng thời ghé sát bên tai, trầm giọng dặn dò.
Từ góc nhìn của những người khác, họ sẽ nghĩ anh đang chỉ cách làm sao để nâng cao độ chính xác, nhưng chỉ Khương Du Mạn nghe rõ lời thì thầm của anh: “Đầu gối không còn đau nữa chứ?”
“A?” Chủ đề chuyển bất ngờ quá, Khương Du Mạn thoáng khựng lại rồi mới đáp: “Hôm nay đi lại nhiều mà không thấy đau gì. Nhờ anh xoa dầu hoa hồng cho em đó.”
Không quên kèm theo lấy lòng !
Phó Cảnh Thần không trả lời ngay, có lẽ đang tự hỏi vì sao dầu hoa hồng lại có công hiệu tốt đến vậy.
“Thôi nào, anh mau giúp em xem đi, xem em tự ngắm có chuẩn không.” Giọng nói của Khương Du Mạn cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.