Nguỵ Lưu Cương vừa rồi còn định khoe khoang trước mặt ông, giờ cũng không dám phản bác, chỉ lặng lẽ lắng nghe.
Lúc này, trong sân bắn, tám nữ binh vừa b.ắ.n đã rút lui sang một bên, tám nữ binh khác lại đứng vào vị trí ngắm bắn.
Kết quả của đợt này cũng tương tự, đa số đều ở mức sáu vòng, may mắn là không có ai b.ắ.n trượt bia.
Ngụy Lão vẫn không nói gì, chỉ bình tĩnh quan sát. Ông không rời đi, những người khác cũng không dám nhúc nhích, tất cả đứng yên ngoài sân.
Khương Du Mạn cũng nhanh chóng chú ý đến họ. Nhìn thấy Phó Cảnh Thần đứng đó, cô cũng đoán được thân phận của vị lãnh đạo lạ mặt kia, trong lòng hơi lo lắng. Sắc mặt họ không tốt chút nào, chắc là đang rất không hài lòng.
Trái ngược với cô, Quý Phương Thư và Văn Tâm lại cảm thấy thư thái trong lòng. Chiều nay Ngụy Lão họp, có màn “nhạc đệm” này, Tô Văn Tranh và Đoàn Văn công đừng hòng thoát khỏi lời chỉ trích.
Cứ thế, các nữ binh trong sân dần dần phát hiện ra sự có mặt của các vị lãnh đạo. Sự căng thẳng ập đến khiến họ lại càng dễ b.ắ.n trượt hơn.
Khi tốp nữ binh thứ ba rút lui, Lưu Ngọc Thành đã hận không thể tìm cái hố mà chui xuống.
May thay, lần này đến lượt Phó Hải Đường. Lưu Ngọc Thành biết cô học rất khá, vội vàng sắp xếp cô ở vị trí dễ thấy nhất.
Thấy Khương Du Mạn đứng bên cạnh, hắn dùng thân người che chắn, vẫy tay gọi, “Chị dâu! Chị có muốn thử một phát không?” Danh sư ắt ra cao đồ, hôm qua mọi người còn bàn tán về tư thế chuẩn của chị dâu cơ mà.
Khương Du Mạn do dự một lát, nhưng cuối cùng không cưỡng lại được cảm giác nóng lòng muốn thử, đứng vào vị trí cạnh Phó Hải Đường.
Bên ngoài, Ngụy Lão chưa thấy cháu gái, nhưng lại phải chứng kiến liên tục những thành tích năm, sáu vòng, sự kiên nhẫn của ông đã gần như cạn kiệt. Nhưng thấy tổ tiếp theo đã vào vị trí, ông lại cố gắng gượng tinh thần, tính xem xong rồi sẽ rời đi.
Trong sự chú ý của mọi người, Khương Du Mạn bước đến vị trí ngắm bắn.
Phó Hải Đường và cô lần lượt chiếm vị trí thứ nhất và thứ hai, lập tức trở thành trọng tâm chú ý của Ngụy Lão và đoàn người.
Văn Tâm không biết Phó Hải Đường, nhưng cô ta nhận ra Khương Du Mạn. Thấy thế, cô ta kín đáo liếc nhìn Phó Cảnh Thần một cái.
Thấy anh chuyên chú nhìn chằm chằm Khương Du Mạn, khóe môi cô ta nhếch lên một đường châm biếm, rồi thu ánh mắt lại.
Cô ta không hiểu, cho dù là vợ chồng, xác suất cả hai đều là tay thiện xạ cũng cực kỳ nhỏ bé. Đây rõ ràng là cố tình làm ra vẻ !
Đoàn Văn công này thật sự là vô dụng rồi!
Quý Phương Thư đại khái cũng cùng suy nghĩ như vậy, cả hai đều đang chờ xem náo nhiệt.
Lúc này, trong sân bắn, đã chứng kiến sự căng thẳng của ba tốp nữ binh trước, Khương Du Mạn vốn nghĩ đến lượt mình cũng sẽ rất hồi hộp.
Nhưng khi cô thực sự đứng vào vị trí, toàn bộ tâm trí cô đều dồn hết vào bia ngắm phía trước.
“Đừng nhìn đông nhìn tây nữa! Tập trung nhìn bia ngắm của mình đi!”
Lưu Ngọc Thành thấy có hai nữ binh cứ ngoái đầu nhìn ra ngoài, hắng giọng nhắc nhở. Hai cô gái giật mình, vội vàng quay lại.
Chỉ lát sau, mọi người lần lượt bóp cò súng.
Quả nhiên là tốp được Lưu Ngọc Thành chọn ra, thành tích của tốp này so với ba tốp trước khá hơn một chút. Trong sáu người nổ súng, có năm người đạt bảy vòng, chỉ có một người sáu vòng.
Đây đã được xem là thành tích ổn trong số binh sĩ văn nghệ rồi.
Vẻ mặt căng thẳng của Nguỵ Lưu Cương hơi giãn ra, nhưng cũng chỉ là một chút. Thành tích này nhìn thì bình thường, nhưng được người của Tiểu đoàn Thần Phong huấn luyện, thì lại trở nên không bình thường!
Trong đầu ông đang cuống cuồng suy tính lát nữa phải giải hòa thế nào, chẳng lẽ thật sự để Tô Văn Tranh bị mắng sao?
Ngụy Lão không nghĩ nhiều như ông, khẽ thở dài, rồi nhìn về phía hai người duy nhất chưa nổ s.ú.n.g là Khương Du Mạn và Phó Hải Đường.
Dù sáu người kia đã b.ắ.n xong, dù trên người họ đang đổ dồn vô số ánh mắt, nhưng hai chị em dâu này vẫn không hề bị ảnh hưởng.
Họ liếc nhìn nhau, vai kề vai đứng đó. Ánh mắt nhìn bia ngắm chuyên chú, nghiêm túc không khác biệt.
Giờ khắc này, Khương Du Mạn dường như nghe thấy tiếng Phó Cảnh Thần vang vọng bên tai: “Hai chân rộng bằng vai, thân người hơi cúi về trước. Hai tay nắm chắc thân súng, ngón tay nhẹ nhàng đặt lên cò, khóa mục tiêu vào vị trí hơi dưới hồng tâm.”
Cô làm theo thói quen, nhưng khi nhắm vào bia ngắm, cô lại nhớ đến câu anh dặn dò: “Vẫn có thể xuống thấp hơn một chút.”
Cứ thế, cô điều chỉnh qua lại ba lần, cho đến khi tư thế hoàn toàn giống hệt trong ký ức, cô mới dừng lại.
Tiếp theo, cô hít sâu, thả lỏng. Ánh mắt nhìn bia ngắm kiên định, sắc bén, rồi dứt khoát bóp cò.
“Pằng!”
“Pằng!”
Vài tiếng bia ngắm bị đục thủng liên tiếp vang lên. Khương Du Mạn và Phó Hải Đường gần như cùng lúc thu tay về, đứng thẳng.
Mọi người nín thở nhìn chằm chằm kết quả trên bia ngắm, không một ai lên tiếng.
Lưu Ngọc Thành chạy tới như thể không tin vào mắt mình, sau khi xác nhận bản thân không bị ảo giác, hắn mới hét lớn đầy phấn khích:
“Mười vòng!”
“Cả hai đều là mười vòng!”
Dù điểm mười có một diện tích nhất định, nhưng chỉ cần trúng vào khu vực đó, đó chính là mười vòng!