Ngụy Liêu nhíu mày, trầm tư. Chuyện Ngụy Tình là cháu gái ông, không có nhiều người biết. Dù muốn nghe tình hình, ông cũng phải đợi họp xong rồi hỏi Tô Văn Tranh.
“Ngụy lão, chúng ta đã ra ngoài bao lâu rồi? Sắp đến giờ họp rồi, cần phải quay về thôi ạ.” Nguỵ Lưu Cương xen lời đúng lúc.
Vừa hay Ngụy Liêu cũng muốn gặp Tô Văn Tranh sớm để hỏi thăm tình hình Ngụy Tình, nên ông gật đầu.
Trước khi quay người, ông nhìn thấy Phó Cảnh Thần đang chăm chú nhìn Khương Du Mạn, bèn trêu chọc:
“Huấn luyện vợ cậu, hẳn là không khắc nghiệt như huấn luyện Thần Phong Doanh chứ?”
Thần Phong Doanh nổi tiếng khắp quân khu, Ngụy Liêu cũng đã từng được tận mắt chứng kiến những bài huấn luyện "tàn khốc" của họ. Thấy vợ Phó Cảnh Thần b.ắ.n s.ú.n.g giỏi như vậy, ông không khỏi hỏi thêm một câu.
Phó Cảnh Thần ngước mắt liếc nhìn Khương Du Mạn, rồi mới trả lời: “Không ạ.”
“Thế thì đúng rồi.” Ngụy Liêu chắp tay sau lưng, ung dung thong thả: “Đừng có như Hạng Lập Phong, con gái người ta sẽ không thích đâu.”
Nghe thấy cái tên Hạng Lập Phong, Phó Hải Đường hơi cúi đầu, cố gắng kìm nén không "phá công" cười sảng.
Khương Du Mạn và Phó Cảnh Thần thì lặng lẽ trao đổi ánh mắt ngọt ngào lại hàm chứa ý cười.
“Thôi nào, chúng ta về thôi.”
Ngụy Liêu "truyền đạt kinh nghiệm" xong, lúc này mới hài lòng quay người. Những người khác vội vàng bám theo sau.
Văn Tâm và Quý Phương Thư lùi lại vài bước, trong lòng bồn chồn không yên. Đặc biệt là Văn Tâm.
Cô ta từng được Ngụy lão khen ngợi vì vở kịch 《Đi tới 》, vẫn luôn lấy đó làm vinh dự, danh tiếng lan khắp quân khu. Giờ đây, Hội thao Quân khu còn chưa chính thức diễn ra, Khương Du Mạn đã được Ngụy lão khen ngợi như vậy. Điều này khiến cô ta có một cảm giác nguy cơ đã lâu không xuất hiện.
“Dù thương pháp cô ta có giỏi, nhưng biên kịch thì cần xem chất lượng kịch bản sáng tác.” Quý Phương Thư nhìn ra sự bất an của cô ta, bèn an ủi: “Hãy tin tưởng vào 《 Liệt Hỏa 》, tin tưởng vào Đoàn ca vũ Hướng Dương.”
Mặc dù vừa trải qua một thất bại "nho nhỏ", nhưng Quý Phương Thư vẫn tương đối tự tin vào chất lượng của 《 Liệt Hỏa 》. Bắn s.ú.n.g chỉ là chuyện vặt, đợi đến khi Hội diễn văn nghệ quân khu, khi các cấp lãnh đạo đều ngồi dưới khán đài xem tiết mục, đó mới là lúc thấy rõ thực lực thật sự.
“Tôi hiểu rồi, Đoàn trưởng.” Tâm trạng vốn có chút bất an của Văn Tâm được xoa dịu đôi chút.
Đúng vậy, cô ta nên tin tưởng vào 《 Liệt Hỏa 》, dù sao thì nó cũng giống như 《Đi tới 》, đều là…
Văn Tâm kịp thời dừng lại ý nghĩ trong lòng, bèn chuyển sang nói: “Dù sao cũng chỉ còn hơn mười ngày nữa là biết họ tập luyện gì. Đến lúc đó sẽ rõ ngay thôi.”
“Cô nghĩ được như vậy là tốt rồi.” Quý Phương Thư cong khóe mắt lên.
Hai người đi theo sau Ngụy Liêu và đám đông, rất nhanh đã đến tòa nhà văn phòng của Sư đoàn 22.
Dưới lầu đã đỗ đầy xe jeep, những người đến đều là lãnh đạo các quân khu khác, đang đợi ở dưới lầu để chuẩn bị họp.
Nguỵ Lưu Cương thấy người quen, liền tiến lên nhiệt tình vỗ vai : “Lão Mạc, đến sớm thế?”
Đối tượng ông chào hỏi là Mạc Phương Hải, Sư trưởng Sư đoàn 16.
“Cũng tàm tạm. Ông với lão Quân trường đi đâu về thế?” Mạc Phương Hải tiện miệng hỏi.
Nguỵ Lưu Cương chờ chính là câu này, liền mở loa khoác lác: “Chúng tôi vừa từ trường b.ắ.n về. Ông không biết đâu, Đoàn văn công của Sư đoàn 22 chúng tôi có thể b.ắ.n được thành tích mười điểm đấy, tất cả là nhờ vào Thần Phong Doanh.”
Ông cười hề hề : “Có Thần Phong Doanh ở đây, Hội thao Quân khu năm nay các ông lại chỉ đến làm nền thôi.”
Mạc Phương Hải vẻ mặt không thể hiểu nổi: “Ai mà thèm quan tâm đến thành tích của Sư đoàn 22 các ông?”
“Ghen tị thì cứ nói thẳng ra! Năm ngoái nữ binh b.ắ.n s.ú.n.g đứng đầu Hội thao Quân khu là Sư đoàn các cậu nhỉ? Hình như cao nhất là chín điểm? Hôm nay chúng tôi b.ắ.n được hai cái mười điểm đấy!”
Nguỵ Lưu Cương sợ Mạc Phương Hải nghe không rõ, vội vàng lặp lại một lần nữa.
Mạc Phương Hải lập tức nhìn về phía Ngụy Liêu: “Lão Quân trường, ông xem lão Nguỵ kìa, ông ta lại bắt đầu khoe khoang rồi. Tôi thấy nên để Thần Phong Doanh luân phiên đến các sư đoàn khác, nếu không lão Nguỵ sẽ khoe không dứt đâu.”
“Cái này không được!” Mắt Nguỵ Lưu Cương trừng lớn: “Mạc Phương Hải, cuối cùng ông cũng chịu nói ra lời thật trong lòng rồi đấy à ?! Đừng tưởng tôi không biết, ông vẫn luôn nhòm ngó Thần Phong Doanh!”
“Tôi nói cho ông biết, ông c.h.ế.t cái tâm đó đi. Tuyệt đối không thể nào!”
Thần Phong Doanh chính là con ngươi của Nguỵ Lưu Cương ông, Mạc Phương Hải lại còn dám xúi giục Lão Quân trường đào đi, mơ tưởng!
Căn bản là mơ tưởng !
“Mấy người các cậu xem, cộng lại cũng một bó tuổi rồi, mà vẫn như mấy cậu nhóc mới lớn cãi nhau dành đồ thế này!”
Ngụy Liêu chỉ thấy đau đầu. Ánh mắt thoáng nhìn thấy Tô Văn Tranh đang đi tới, liền bước qua.
“Lão Quân trường.” Tô Văn Tranh vội vàng làm một cái kính quân lễ.
Ngụy Liêu xua tay: “Văn Tranh, hôm nay Đoàn văn công các cô quả thực làm người ta phải nhìn bằng con mắt khác! Bắn được hai cái mười điểm, tôi rất mong đợi thành tích của các cô trong Hội thao Quân khu.”
Lời này vừa thốt ra, các lãnh đạo đang đợi họp xung quanh đều ngạc nhiên nhìn tới. Họ không nghe lầm chứ? Đoàn văn công mà lại có nữ binh b.ắ.n được mười điểm sao? Sư đoàn 22 ngọa hổ tàng long đến thế ư?
Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Nguỵ Lưu Cương. Lúc nãy ông khoác lác với Mạc Phương Hải, không ít người nghe thấy, nhưng chẳng ai bận tâm. Giờ đây, họ không thể không nhìn thẳng vào lời ông nói.