Ngụy Liêu sau khi thăm hỏi xong tình hình của cháu gái, thấy trời cũng đã muộn, bèn rời khỏi Đoàn Văn công.
Chiếc xe jeep chở ông rẽ vào một khu nhà cổ kính. Vừa bước xuống xe, một người đàn ông trung niên đã vội vàng đón lấy:
“Ba, sao hôm nay ba về muộn thế?”
Đối diện với Ngụy Dân, con trai cả của mình, Ngụy Liêu không còn sự kiên nhẫn như khi nói chuyện với cháu gái. Ông vừa đi vào trong vừa đáp: “Ta đi đâu cũng phải báo cáo cho con hay sao?”
“Con không có ý đó.” Ngụy Dân đành bất lực đi theo sau lưng, chỉ đành quay sang nhìn người cảnh vệ.
Cảnh vệ liếc nhìn ông lão một cái, nhân lúc ông bước vào phòng khách, bèn hạ giọng nói ở cửa: “Sư trưởng đi thăm tiểu thư.”
“Tình Nhi xảy ra chuyện gì sao?” Ngụy Dân nghe là chuyện của con gái thì cũng theo đó mà sốt ruột.
“Hừ, con đừng có hỏi hắn, cái người cha này chẳng xứng chức chút nào!”
Ngụy Liêu quay lại, giọng đầy giận dữ: “Lúc trước thì một lòng một dạ mong có con gái, có rồi lại chẳng để tâm. Đừng có đợi đến lúc giống như nhà họ Hứa bên cạnh, lúc đó hối hận cũng không kịp!”
Ngụy Dân thật sự cảm thấy oan ức, “Ba, hôm nay con cũng có công vụ trong người nên mới không thể đi Sư đoàn 22 được, sao ba lại đem con so sánh với nhà họ Hứa?”
Nhà họ Hứa vì quan hệ thông gia mà ép đến mức con gái bỏ đi, còn hắn là vì công vụ bận rộn không rảnh đi Sư đoàn 22, có thể giống nhau được sao?
“Đó chẳng phải là cùng một đạo lý sao? Đi đi đi, đừng có đứng trước mặt ta chướng mắt!”
Ngụy Liêu nhớ lại chuyện cháu gái mình chịu thiệt thòi hôm nay, trong lòng không vui, bèn trút giận lên đầu con trai.
“...” Ngụy Dân vội vàng chuồn đi.
Vừa đi hắn vừa cân nhắc, xem ra mình cũng nên sắp xếp thời gian đi thăm con gái. Nhưng hai người không cùng một sư đoàn, mà cha hắn cũng sẽ không đi nữa, giờ hắn đi sẽ rất kỳ lạ. Tuy nhiên, hơn mười ngày nữa hình như có một buổi hội hữu nghị, hắn có thể nhân cơ hội đó mà đi xem con bé.
Chuyện chân Ngụy Tình hồi phục được Tô Văn Tranh và mọi người kiểm tra rất cẩn thận, họ mời bác sĩ Bệnh viện Quân khu đến kiểm tra lại một lần nữa.
Nhận được sự khẳng định của bác sĩ, Ngụy Tình mới từ từ khôi phục cường độ luyện tập.
Khương Du Mạn cùng với ba người chỉ đạo kiểm soát bài múa và tiết tấu sân khấu. Với sự góp mặt của Ngụy Tình và Phó Hải Đường là diễn viên múa chính, chỉ trong một thời gian ngắn, diện mạo tinh thần của Đoàn Văn công đã có sự thay đổi lớn lao.
Và trong mười mấy ngày này, danh tiếng của Khương Du Mạn và Phó Hải Đường đã lan truyền khắp Sư đoàn 22.
Chỉ cần nhắc đến Đoàn Văn công, phản ứng đầu tiên của mọi người chính là hai nữ quân nhân có thể b.ắ.n được mười vòng.
Về việc này, lính Thần Phong doanh chỉ thiếu nước cầm loa phóng thanh tuyên bố, đó là vợ của Doanh trưởng và em gái của Doanh trưởng họ.
“Mấy người này tin tức chậm chạp ghê, nói cái gì là hai nữ binh, rõ ràng chị dâu của chúng ta là biên kịch Đoàn văn công!”
Mã Lão Tam nhăn mặt làm trò, giọng điệu hóm hỉnh: “Quả nhiên không hổ là vợ Doanh trưởng, không chỉ cái chuyện viết kịch bản văn vẻ có thể làm tốt, mà còn b.ắ.n được mười vòng!”
Phàn Cương cũng cười theo: “Không phải người một nhà, không vào một cửa mà!”
Họ đã từng thấy Khương Du Mạn. Người ngoài nhìn vào sẽ tưởng là một đóa hoa kiều diễm, ai mà ngờ lại là một đóa hoa hồng có gai.
Lưu Ngọc Thành nhìn quanh bốn phía, xác nhận không có ai, vội vàng vẫy tay. Những người khác lập tức xúm lại thành một vòng tròn quanh hắn.
“Hôm b.ắ.n s.ú.n.g các cậu không có ở đó. Lão Quân trưởng khen chị dâu và Doanh trưởng, còn dặn Doanh trưởng đừng có huấn luyện chị dâu giống như huấn luyện chúng ta, nếu không sẽ giống Hạng Lập Phong, chẳng cô gái nào thích.”
Vừa nghe lời này, mấy người cười lăn lộn.
Lưu Ngọc Thành cười đến ch** n**c mắt, lau lau mắt định nói tiếp, thì phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.
Quay đầu nhìn lại, Hạng Lập Phong đang đứng sau lưng, thấy hắn nhìn mình, bẻ bẻ ngón tay: “Nói tiếp đi, sao lại không nói nữa? Đang vui mà !”
Lưu Ngọc Thành: “...”
Tóm lại, danh tiếng của Khương Du Mạn và Phó Hải Đường đã trở nên vang dội, nhưng hai cô không hề bận tâm, vẫn chuyên tâm huấn luyện. Hơn mười ngày trôi qua như chớp mắt, thoáng cái đã đến thời gian Hội diễn.
Hội thao quân sự lần này tổ chức tại Sư đoàn 22, và Hội diễn cũng vậy. Sáng sớm, các nữ quân nhân của các đoàn ca vũ đã lên xe đến Sư đoàn 22.
Từng chiếc xe tải quân sự chở người nối đuôi nhau đi vào. Các nữ binh trên thùng xe sau cười nói vui vẻ, khi đi ngang qua sân huấn luyện, không ít người đã bị thu hút sự chú ý.
“Tập trung huấn luyện! Có cái gì đẹpmà nhìn ?” Hạng Lập Phong thấy lính thuộc quyền ngẩng đầu nhìn những chiếc xe tải kia, bèn bực bội nói.
Hắn không nói thì còn đỡ, vừa nói xong, binh lính xung quanh đều vội vàng ngậm chặt miệng, sợ không cẩn thận lại bật cười.
Chuyện hôm đó Lưu Ngọc Thành Thần phong doanh buôn chuyện rằng lão quân trưởng nói Doanh trưởng của họ không được cô gái nào thích và bị Hạng Lập Phong bắt gặp đã trở thành trò cười, truyền khắp toàn bộ quân khu. Hơn nữa, Lưu Ngọc Thành thật sự rất lanh lẹ, biết trong quân không thể đ.á.n.h nhau, nên cứ khăng khăng không chịu tỷ thí với Hạng Lập Phong, giống như một con lươn trơn tuột, khiến Hạnh Lập Phong không biết làm thế nào đ.á.n.h hắn.
Hạng Lập Phong chỉ có thể nuốt cục tức này vào bụng, giận đến mức mặt mày tái mét.
Nhớ lại lời hắn vừa nói, ký ức của mọi người lại bị gợi lên, nhịn cười đến vô cùng khó khăn.