Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 296

 
Nhìn đoàn văn công tản ra đi lại, cách đó không xa, Quý Phương Thư và Văn Tâm mang vẻ mặt khinh bỉ.

Đến lúc này rồi, mà vẫn thả lỏng với các nữ chiến sĩ như vậy. Đây là quá tự tin vào thực lực của mình, hay là đã lựa chọn bỏ cuộc rồi?

Hai người thu lại ánh mắt, nhìn sang các cô gái của đoàn ca vũ Hướng Dương. Mỗi người đều ngẩng cao đầu, ưỡn ngực, hệt như những chú công kiêu hãnh, hai người lại lộ ra vẻ hài lòng.

Mỗi đoàn văn công đều có thời gian biểu diễn không hề ngắn. Phó Hải Đường kéo Khương Du Mạn ra ngoài, vừa lúc chạm mặt Phó Cảnh Thần và Hạng Lập Phong.

“Anh, sao anh lại ở đây?”

Phó Hải Đường nhìn về phía nhà tập diễn, “Anh không phải nên ở trong đó xem chương trình sao?”

“Lại chưa đến lượt mấy cô.” Hạng Lập Phong buột miệng đáp.

Chỉ đến khi ánh mắt của cả ba người đồng loạt chuyển sang hắn, hắn mới nhận ra mình vừa nói gì. Nhìn Phó Hải Đường, vẻ mặt hắn thoáng chút không tự nhiên.

Thấy vậy, Khương Du Mạn cảm thấy hiếm lạ.

Trong nguyên tác, khi Phó Hải Đường gia nhập đoàn văn công, Hạng Lập Phong đã được thăng chức và điều chuyển đi, hai người như hai đường thẳng song song, căn bản không có sự giao thoa.

Nhưng nhìn biểu hiện vừa rồi, rõ ràng là Hạng Lập Phong có cảm tình với Phó Hải Đường, nhưng có vẻ cả hai vẫn chưa hề nhận ra.

Khương Du Mạn đang chăm chú nhìn hai người họ suy nghĩ, thì bàn tay rủ bên cạnh đã được Phó Cảnh Thần nắm lấy.

Thấy này đó, Phó Hải Đường cười khúc khích vài tiếng, “Chị dâu, chị cùng anh trai em đi nói chuyện riêng đi, em trông Tiểu Diệp cho.”

Tối qua, để giữ bí mật vở diễn, họ đã phải sửa lại một vài chi tiết mấu chốt, bận đến khuya Khương Du Mạn mới đi ngủ ở ký túc xá. Với cái độ "dính" vợ của anh trai cô, giờ phút này hẳn là anh đang mong cô biết ý mà tránh đi lắm đấy.

Phó Hải Đường cảm thấy mình là cô em gái chu đáo nhất năm !

Tiểu Diệp vốn đã được cô ôm, nghe cô gọi tên mình, ngẩng đầu nhìn cô một lát rồi vùi đầu vào cổ cô. Nhân cơ hội này, Phó Hải Đường nhanh chóng ôm thằng bé đi về phía khác.

Hạng Lập Phong mặt không cảm xúc nhìn quanh, cuối cùng bước đi theo sau Phó Hải Đường.

“Anh đi theo tôi làm gì?” Phó Hải Đường quay đầu lại thấy hắn, giật mình hỏi.

Hạng Lập Phong đáp: “Tôi cũng không thể ở lại chỗ đó được.”

Phó Cảnh Thần và Khương Du Mạn đang tình chàng ý thiếp với nhau, hắn ở bên cạnh thì làm gì?

“Cũng phải.” Phó Hải Đường nghĩ lại cũng thấy đúng, cô ôm Tiểu Diệp ngó nghiêng, hoàn toàn lờ đi Hạng Lập Phong bên cạnh.

Thấy cô như vậy, Hạng Lập Phong lại nhớ đến câu nói của Lưu Ngọc Thành, đáy mắt ánh lên một tia thất bại khó nhận thấy.

Hắn ... thật sự không được lòng con gái sao?

Nhìn Phó Hải Đường đang chuyên tâm ngó khắp nơi, rồi lại nghĩ đến việc cô nàng luôn bênh vực Khương Du Mạn, Hạng Lập Phong đổi hướng suy nghĩ.

Nói về việc Phó Hải Đường có thành kiến với hắn, ngoài lần hắn tốt bụng mà làm sai chuyện, thì chính là vì trước đây hắn đã rất không khách khí với Khương Du Mạn. Cô ấy và Phó Cảnh Thần giống nhau, đều rất để ý Khương Du Mạn.

Thế thì chẳng phải nếu hắn đối xử tốt với Khương Du Mạn, cô ấy sẽ dần dần thay đổi cách nhìn về hắn sao?

Nhìn Khương Du Mạn đang nói chuyện với Phó Cảnh Thần ở đối diện, Hạng Lập Phong rơi vào trầm tư.

Khương Du Mạn không hề biết tư tưởng của Hạng Lập Phong đã có sự chuyển biến gì, lúc này, Phó Cảnh Thần đang hỏi cô về thời gian cô sẽ trở về tối nay.

“Buổi giao lưu hôm nay kết thúc, sau khi tổng kết là em có thể về.”

Nói đến đây, cô nhớ đến chuyện mình vẫn luôn mong ngóng, cô nhắc nhở: “Em đã nghe Đoàn trưởng Tô nói, Hội diễn xong chúng em sẽ được nghỉ một ngày. Chúng ta dẫn Hải Đường và Tiểu Diệp ra ngoài chụp một tấm ảnh kỷ niệm nhé.”

Kể từ ngày bắt đầu tiến hành huấn luyện, Khương Du Mạn vẫn luôn rất bận rộn, đến cả thời gian cùng Phó Cảnh Thần đi chơi riêng cũng không có.

“Được thôi.” Phó Cảnh Thần cũng đang để dành ngày nghỉ phép chưa dùng, chắc chắn là có thời gian rảnh.

“Vậy tối chúng ta nói chuyện tiếp nhé, em phải vào rồi, sắp đến lượt chúng em rồi.” Khương Du Mạn thấy vũ đoàn Ưng Chiến đi vào hậu trường từ xa, vội vã nói.

Phó Cảnh Thần nhìn thẳng vào cô, nghiêng người che khuất tầm nhìn của Phó Hải Đường và Hạng Lập Phong, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô một cái.

“Vào đi thôi, tối anh chờ em.”

Người ngoài xem náo nhiệt, người trong nghề xem đường đi.

Đối với những người đang xem ở nhà tập diễn mà nói, ba đoàn văn công đầu tiên biểu diễn đều đã đủ xuất sắc, khi họ chào bế mạc, tiếng reo hò ủng hộ vang dội khắp khán phòng.

Quý Phương Thư và Văn Tâm đứng ở góc, nhìn thấy cảnh đó, trên mặt lộ ra một chút khinh thường.

Văn Tâm hơi nhếch cằm, “Cũng chỉ là các cô ta may mắn bốc thăm được diễn trước thôi. Chứ nếu xem màn biểu diễn của vũ đoàn Hướng Dương, những tiết mục này làm sao có thể xem lọt mắt?”

Quý Phương Thư không tỏ ý kiến, bà ta nhìn về phía sân khấu, nhắc nhở: “Sắp đến đoàn văn công của sư đoàn 22 rồi.”

Nghe vậy, Văn Tâm lập tức ngước nhìn về phía sân khấu.

Sau khi đoàn ca vũ vừa rồi đã chào bế mạc và rời đi. Từng tốp nữ chiến sĩ Đoàn văn công đã lần lượt bước lên đứng ở trước đài.

Trang Uyển Bạch còn đang căn dặn họ điều gì đó.

Nhìn thấy Đoàn văn công, những người lính xung quanh lại bắt đầu bàn tán rôm rả về chuyện hai phát b.ắ.n mười điểm kia.
 

Bình Luận (0)
Comment