Nghe thấy tiếng xì xào, Văn Tâm cười khẩy.
Hai phát mười điểm thì có gì ghê gớm chứ? Trình độ thực sự của lính văn nghệ đương nhiên là phải thể hiện ở hội diễn. Cô ta tin chắc chắn, đoàn văn công kia không thể nào mạnh bằng Đoàn Ca vũ Hướng Dương.
Mặc dù nghĩ vậy, Văn Tâm và Quý Phương Thư vẫn nhìn không chớp mắt lên sân khấu.
Mối hiềm khích giữa Đoàn Ca vũ Hướng Dương và Đoàn Văn công đã âm ỉ từ lâu, và Hội diễn quân khu lớn lần này chính là dịp quan trọng nhất để phân định thắng thua. Quý Phương Thư không muốn Đoàn Ca vũ Hướng Dương của mình lại thua dưới tay một Đoàn văn công địa phương, Văn Tâm thì càng không muốn bị một biên kịch vô danh tiểu tốt như Khương Du Mạn đạp lên đầu.
Nghĩ đến những chuyện đó, cả hai im lặng không nói một lời, trong lòng đều cảm thấy căng thẳng.
Thế nhưng, khi tiếng nhạc vừa cất lên, một tia kinh ngạc chợt lóe qua mắt cả hai.
Nghe điệu nhạc quen thuộc này, rõ ràng tiết mục mà Đoàn Văn công Sư đoàn 22 đang biểu diễn không phải là màn trình diễn mới họ đã chuẩn bị cho lần này, mà lại là vở ca vũ kịch 《 Phương Đông Sơ Hiểu 》của năm ngoái.
《 Phương Đông Sơ Hiểu 》 vốn là tiết mục “tủ” của Đoàn Văn công, kể về câu chuyện những nữ chiến sĩ binh đoàn đã hiệp trợ cách mạng ra sao. Vở kịch cảm động lòng người, lại đã được các cô luyện tập nhuần nhuyễn qua bao nhiêu lần biểu diễn, nên lần này diễn lại vô cùng sinh động, truyền cảm. Dưới khán đài, các chiến sĩ xem đến mức say mê, thỉnh thoảng lại vỗ tay tán thưởng.
Tô Văn Tranh khoanh tay đứng ở một bên, thu trọn phản ứng của Quý Phương Thư và Văn Tâm vào tầm mắt, không khỏi nhếch môi cười thầm.
Lâu lâu mới được chứng kiến vẻ mặt này của họ, tâm trạng của bà lại tốt lên không ít.
“Sao tôi cứ thấy tiết mục này quen quen nhỉ? Hình như chúng ta xem rồi?” Trong đám người của Tiểu đoàn Thần Phong, Mã Lão Tam xem một lát, quay đầu hỏi Phàn Cương.
Phàn Cương đáp: “Xem rồi thì không được xem lại à? Tôi thấy hay mà.”
Những người lính còn lại của Tiểu đoàn Thần Phong liếc mắt nhìn Phó Cảnh Thần vừa mới đến, sau đó liền nghiêm nghị nói: “Đúng! Chúng tôi cũng thấy hay. Hay tuyệt vời ấy!”
Vừa nói, chiến sĩ này vừa nhanh chóng thúc cùi chỏ vào mấy chiến hữu khác chưa kịp phản ứng.
Những người kia lập tức hiểu ý, đồng loạt hướng về phía Phó Cảnh Thần mà hô: “Hay! Tiết mục của Đoàn Văn công hay thật!”
Phó Cảnh Thần: “…”
Anh ngẩng đầu nhìn lên, Khương Du Mạn và Trang Uyển Bạch đang đứng trò chuyện ở một góc sân khấu. Từ góc độ của anh, chỉ có thể thấy được gương mặt nghiêng nghiêng của “vợ mình”.
Phó Cảnh Thần nhìn một lúc lâu, rồi mới chuyển sự chú ý sang sân khấu.
Ba đoàn ca vũ diễn trước đó đều là các tiết mục mới toanh chuẩn bị riêng cho Hội diễn quân khu lớn này. Vì muốn cạnh tranh nên họ không hề giấu giếm mà đem toàn bộ ra phô diễn. Hơn nữa, do thời gian luyện tập chưa đủ thuần thục nên hiệu quả mang lại vốn đã kém hơn một bậc.
Còn Đoàn Văn công lại biểu diễn tiết mục của năm trước, sự hoàn chỉnh và nhuần nhuyễn đều cao hơn rất nhiều. Phó Cảnh Thần chỉ cần nhìn lướt qua cũng cảm thấy Đoàn Văn công biểu diễn tốt hơn hẳn ba đoàn kia.
Ngay cả anh còn cảm thấy như vậy, huống chi những người khác? Sau khi tiết mục của Đoàn Văn công kết thúc, dưới khán đài tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền.
Chứng kiến cảnh tượng đó, gương mặt Quý Phương Thư và Văn Tâm tối sầm lại.
Không may là ngay sau tiết mục của Đoàn văn công, là tiết mục của Đoàn Ca vũ Hướng Dương, cho nên họ muốn đi gây sự cũng không còn thời gian.
Họ chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Văn Tranh tổ chức mọi người rời sân khấu.
Đoàn Ca vũ Hướng Dương cũng gặp phải vấn đề tương tự như ba đoàn khác: sự thuần thục chưa đủ, nét mặt và động tác vẫn còn thiếu đi cái hồn, cái ý.
Chờ khi họ biểu diễn xong, phản ứng của những người lính dưới khán đài không được nồng nhiệt như đối với Đoàn Văn công.
Mặc dù Đoàn Ca vũ Hướng Dương đã cố gắng che giấu khuyết điểm, nhưng màn trình diễn vẫn không đạt được hiệu quả như mong muốn. Đám “khổng tước kiêu ngạo” trở lại hậu trường, ai nấy đều ủ rũ, chán nản.
Bị “chơi” một vố, sắc mặt Quý Phương Thư vô cùng khó coi. Bà ta không thấy Tô Văn Tranh ở hậu đài, bèn đi thẳng đến tìm Nguỵ Sư trưởng.
Bà ta thao thao bất tuyệt, kể lể chi tiết mọi chuyện xảy ra trong buổi giao lưu hữu nghị hôm nay.
Cuối cùng, bà ta còn nhấn mạnh: “Nguỵ Sư trưởng, lúc trước Tô Văn Tranh lấy việc rút thăm quyết định thứ tự để nói, chúng tôi đều cố gắng phối hợp. Thế mà, cô ấy là một Đoàn trưởng, lại dẫn đầu Đoàn Văn công đi ‘lách luật’, tận dụng sơ hở. Nếu chuyện này mà bị đồn ra ngoài, người khác sẽ nghĩ sao về Sư đoàn 22?”
Rõ ràng đã sắp tức đến điên người, nhưng Quý Phương Thư vẫn cố tỏ ra là mình chỉ đang vì danh dự của Sư đoàn 22 mà suy nghĩ, đủ thấy tâm cơ của bà ta sâu sắc đến mức nào.
“Không nghiêm trọng đến mức đó đâu.”
Nguỵ Lưu Cương nhấp một ngụm trà, từ tốn, không nhanh không chậm nói: “Buổi giao lưu hữu nghị cũng đâu có quy định là không được biểu diễn tiết mục cũ?”
Nương theo chiếc chén trà che chắn, khóe mắt Nguỵ Lưu Cương ẩn hiện ý cười.
Quả nhiên, không hổ danh là những người đã ở Sư đoàn 22 của ông lâu như vậy, cuối cùng cũng đã học được cái tinh túy của Nguỵ Sư trưởng này rồi.
Trước tiên, chưa cần biết có thắng hay không, nhưng nhất định phải chọc cho đối thủ tức đến mức ‘ngứa răng’ đã!
Nguỵ Lưu Cương nghĩ thầm, đơn vị mà ông đắc ý nhất chính là Thần Phong doanh. Nếu lần này Đoàn Văn công có thể biểu hiện tốt hơn một chút tại Hội thao, ông sẽ đi thuyết phục Sư đoàn trưởng, để Đoàn Văn công được ở lại Sư đoàn 22 lâu dài.
Về sau, ông lại có thêm “vốn liếng” để khoe khoang, tự hào.
Đây chẳng phải là oách càng thêm oách sao ?!