Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 299

 
“Họ thiếu không phải là nữ binh bình thường, mà là người giỏi nhảy múa.”

Tô Văn Tranh nhìn nhận rất rõ ràng, “Khương Minh Hà làm sai thì cần phải xử phạt, cô ấy không muốn ở lại đây. Giờ Quý Phương Thư đã mở lời, cứ để cô ấy đi. Người đã muốn chạy thì có muốn cũng không giữ được.” Hơn nữa, Khương Minh Hà còn là người ích kỷ, sẵn sàng dùng thủ đoạn để loại bỏ đối thủ cạnht ranh của mình, Đoàn văn công của họ nhỏ bé, không chứa nổi vị tôn đại Phật này.

Cứ để cô ta đi vũ đoàn Hướng Dương, xem Quý Phương Thư sẽ quản như thế nào.

Những lời này Tô Văn Tranh không nói ra, nhưng mấy người đều là người thông minh, đều có thể hiểu ý.

Dương Vận quay người đi xử lý hồ sơ, Khương Du Mạn thì bước ra khỏi văn phòng.

Oan gia ngõ hẹp, vừa ra đến cửa, cô liền gặp Khương Minh Hà đang đi tới đi lui.

Rõ ràng đối phương đang đợi người, thấy cô đi ra, sắc mặt lập tức trở nên phức tạp.

Một lát sau, Khương Minh Hà ngẩng cằm lên, ánh mắt đầy vẻ đắc thắng: “Tôi sắp đến vũ đoàn Hướng Dương rồi.”

Khương Du Mạn dừng bước, “Tôi có nghe nói.”

“Vũ đoàn Hướng Dương rất xuất sắc, tôi vừa đến là có thể tham gia biểu diễn tiết mục 《 Liệt Hỏa 》 lần này.”

Khương Minh Hà châm chọc nói: “Tiết mục 《 Nhiệt Huyết Phương Hoa 》 của cô làm sao có thể so sánh với 《 Liệt Hỏa 》? Dù đoàn văn công có chọn tôi làm người dẫn múa đi chăng nữa, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

“Khụ khụ khụ ——”

Lời này vừa thốt ra, phía sau lập tức truyền đến một tràng tiếng ho khan.

Khương Minh Hà đang quay lưng về phía cửa, vội vàng quay đầu lại nhìn. Một người đàn ông trung niên mặc quân phục đang đứng cách đó không xa, người phát ra tiếng ho khan chính là hắn.

Chỉ nhìn vào quân hàm trên vai áo, cũng biết quân hàm của người đàn ông này không hề thấp.

Khương Minh Hà không biết hắn có nghe thấy những lời mình nói không, trong lòng hoảng hốt, vội vàng cúi đầu bước nhanh rời đi.

“Ba ba.” Tiểu Diệp đặt tay lên vai Khương Du Mạn, nhỏ giọng gọi.

Khương Du Mạn ngước mắt nhìn lên, Phó Cảnh Thần đang bước về phía bên này.

Nhớ đến lời hẹn, cô vội vã ôm con ra cửa.

Đi ngang qua người đàn ông trung niên, cô phát hiện ánh mắt đối phương cứ dán chặt vào mình. Khương Du Mạn hơi thắc mắc, bèn quay đầu nhìn lại.

Rõ ràng sức quan sát của người đó còn tinh nhạy hơn cô nhiều. Vừa thấy cô liếc sang, ông đã lập tức thu ánh mắt về.

Đúng lúc này, Phó Cảnh Thần đi tới. Khương Du Mạn không nói gì, cứ thế cùng anh sánh bước về.

Chờ đến khi hai người đã đi xa, Ngụy Dân vẫn còn hơi sững sờ.

Trên đời này, liệu có thật sự tồn tại hai người giống nhau đến vậy không?

Ngẫm nghĩ một lát, Ngụy Dân lắc đầu, kéo suy nghĩ trở về thực tại.

Vấn đề đó không phải là thứ hắn nên bận tâm. Điều hắn cần lo lúc này là làm thế nào để trở về giải thích với lão gia tử đây.

Rõ ràng đã nói hôm nay sẽ đến buổi diễn của khuê nữ, vậy mà đột ngột có cuộc họp. Giờ thì đã rảnh tay chạy tới, nhưng buổi diễn cũng đã kết thúc rồi.

Tối nay về nhà, chắc là sẽ không bị lão gia tử đuổi ra khỏi cửa đấy chứ ?

Bên này, Khương Du Mạn và Phó Cảnh Thần cùng nhau về tới khu gia binh.

Tối qua cô không về, căn nhà có vẻ lạnh lẽo, nhưng hôm nay thêm hai người, không khí trở nên ấm cúng hẳn.

Bạch Bình nghe thấy tiếng nói của cô, bèn đặt cái ghế xuống, tiếp tục chăm sóc giàn mướp đắng trên tường.

“Du Mạn, tối qua em không về, chị cứ thấy trong sân vắng tanh vắng ngắt. Hôm nay em về rồi, nhà cửa lại rôm rả lên ngay.”

“Tối qua em bận quá, từ nay về sau sẽ cố gắng mỗi ngày đều về nhà.”

Giờ đây, Tiểu Diệp đã có chiếc ghế nhỏ riêng của mình. Khương Du Mạn bận bịu thì đặt c* cậu ngồi vào đó, đỡ được bao nhiêu việc.

“Dù bận cũng phải chú ý nghỉ ngơi, em cứ nghỉ ngơi nhiều vào.”

Bạch Bình lúc này đã hoàn toàn tin rằng Khương Du Mạn có công việc.

“Em nhìn chị đây này, thường xuyên nghỉ phép. Chồng chị trợ cấp cao, chị lại trồng được đầy rau trái trong sân, muốn ăn gì có nấy,chẳng tốn kém gì mấy.”

Bình thường ở xí nghiệp, cô ấy là người phụ nữ đảm đang, mệt thì nghỉ ngơi một chút, ai cũng không thể nói được câu gì.

Khương Du Mạn nhớ đến chuyện đã hẹn, cười hỏi Bạch Bình:

“Chị dâu, chị có muốn mua gì không? Mai em ra ngoài sẽ tiện đường mang về cho.”

Các chị em quân tẩu không được tùy tiện ra ngoài quân khu, muốn mua sắm đồ dùng chỉ có thể đăng ký ở quân nhu sở. Chờ đợi nửa tháng mới nhận được hàng là chuyện thường.

Thế nên, nhà nào có người đàn ông được nghỉ phép ra ngoài, họ đều nhờ mua hộ đồ cho những nhà thân thiết.

“Ôi, thế thì tốt quá!”

Bạch Bình vừa vặn đang cần một thứ, mừng rỡ nói: “Em giúp chị mua bảy thước vải màu xanh lục nhé. Hai đứa nhỏ trong nhà ống tay áo đã bị ngắn cũn cỡn rồi, cần may quần áo mới.”

“Được thôi.” Một cây vải dễ mang, Khương Du Mạn gật đầu đồng ý.

Thấy Phó Cảnh Thần bê chậu nước vào phòng, cô nói thêm mấy câu rồi cũng theo vào.

Trong phòng, Phó Cảnh Thần bảo cô ngồi ở mép giường.

Anh rửa chân, thậm chí còn lau mặt, lau tay cho cô. Chiếc khăn ấm áp lướt qua mặt, lúc rời đi, từng lỗ chân lông đều cảm thấy mát mẻ, sảng khoái.

“Mới có một đêm không về,” Khương Du Mạn bật cười, “mà đã nhận được đãi ngộ tốt như thế này sao?”

Phó Cảnh Thần lúc này đang rửa mặt cho con trai, Tiểu Diệp cứ lắc đầu, muốn tránh đi.

Nghe thấy lời này, anh ngẩng đầu nói: “Một ngày không gặp, như cách ba thu.”
 

Bình Luận (0)
Comment