Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 30

 
Lời vừa dứt, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Phó gia.

Trong mắt Chu Vân lóe lên vẻ ác ý rõ rệt, cô ta đang chờ xem kịch vui. Cô ta không tin, người phụ nữ kia chọc giận Đại đội trưởng đến mức này mà gia đình kia còn không dạy dỗ cô ta một trận.

Nhưng đáng tiếc, kết quả nhất định sẽ làm cô ta thất vọng.

Phó Cảnh Thần dường như không hề nhận thấy vẻ mặt đen như đ.í.t nồi của Diêu An Quốc. Anh nhìn thấy Khương Du Mạn xoa xoa cánh tay, bèn mở lời: “Em có phải bị lạnh rồi không?”

Khương Du Mạn hơi ngạc nhiên nhìn anh một cái. Cô không ngờ anh lại chú ý đến điểm này.

Tuy nhiên, nghe xong, trong lòng cô lại thấy rất vừa ý. Người đàn ông như thế này mới xứng đáng để cô sinh con cho anh.

Cô liền cười tươi, phối hợp nói: “Vâng, đúng là hơi lạnh.”

Mẹ Phó vội vàng giục: “Vậy mau mau vào nhà đi con, đừng để bị cảm lạnh.”

Cứ như vậy, Khương Du Mạn được cả Phó gia vây quanh ... bước vào trong phòng.

Mọi người trơ mắt nhìn theo!

Người ở lại sau cùng là Phó Hải Đường. Cô nhìn quanh, nói với Diêu An Quốc: “Đại đội trưởng, chúng tôi sẽ nói chuyện tử tế với chị dâu tôi.”

Nói rồi, cánh cửa gỗ kẽo kẹt đóng lại.

Cửa đã đóng, mọi người đứng ngoài vẫn chưa kịp phản ứng.

Sau khi định thần lại, ai nấy đều thấy vô cùng buồn cười.

Lúc này đang là giữa mùa thu, ban ngày mặt trời vẫn nắng gắt, buổi tối cũng còn nóng hầm hập, đứng ngoài trời, còn cảm thấy lạnh ?

Rõ ràng là cả nhà đang bao che mà thôi!

Chu Vân nhìn thấy cảnh này, bực tức đến phát điên. Cũng là phụ nữ, tại sao cô ta thì bị chồng chửi thẳng mặt trước bàn dân thiên hạ, còn Khương Du Mạn lại được cả nhà chồng che chở?

Ánh mắt dò xét của những người xung quanh lúc này, giống như những cái tát liên tiếp giáng vào mặt cô ta.

Cuộc chạm trán đầu tiên với Khương Du Mạn, cô ta đã thảm bại!

Nghĩ đến đây, Chu Vân tối sầm mặt, bế con trai sải bước về phòng.

Dương An Phúc và bà Thái cũng vội vàng lẽo đẽo theo sau.

Cả hai bên đương sự đã rút lui, mọi người chỉ còn biết quay sang nhìn Diêu An Quốc, muốn xem sắc mặt ông thế nào.

Nhưng Diêu An Quốc dù gì cũng là Đại đội trưởng, dù trong lòng không thoải mái, lúc này cũng không thể làm mặt lạnh quá. Ông đành bảo mọi người giải tán về nhà nghỉ ngơi, rồi cũng dắt gia đình mình trở về.

Trên đường về, cô con dâu thứ ba đi phía sau, che miệng cười, cố gắng lắm mới không bật thành tiếng.

Vào đến phòng, Diêu Chấn Giang hạ giọng: “Em điên rồi à, dám cười bố trước mặt ông ấy, không sợ ông ấy nổi giận sao?”

“Em sợ cái gì chứ?” Vợ Diêu Tam trợn mắt: “Mấy đứa con trai như mấy cái cọng cỏ dại, còn con gái thì ông ấy cưng như trứng mỏng. Mà mấy anh còn lúc nào cũng bảo vệ ông ấy đến thế!”

Việc bố mẹ chồng bất công với con gái không phải là bí mật, nhưng trước khi về làm dâu, cô không ngờ bất công, lại có thể bất công đến mức này.

Không nói đâu xa, cứ lấy chuyện quà cáp hôm qua Phó gia mang đến mà xem. Bao nhiêu bột mì trắng và thịt, đều được đem thẳng vào phòng Diêu Tư Manh. Thịt khô thì không nói, họ không ăn cũng được. Nhưng năm cân bột mì trắng kia, là do chồng cô tự tay mang cho nhà Phó gia ! Nhiều như thế, lẽ nào cả nhà không được làm một bữa bột mì trắng ăn thử sao?

“Thôi nào, em lại nói mấy chuyện đó làm gì?” Diêu Chấn Giang bất đắc dĩ.

“Tại sao em không được nói? Ngày trước thì thôi đi, nhưng giờ trong bụng em đang mang con trai của anh đấy! Nếu không được ăn uống đầy đủ, thằng bé lớn không tốt thì làm sao?”

Vợ Diêu Tam vuốt cái bụng đã tám tháng của mình, ấm ức nói. Cô đang mang cháu đích tôn của Diêu gia, vậy mà bố mẹ chồng cứ như không biết gì, không hề cho cô nổi một bữa ngon. Ăn uống kém như thế, con cái lớn lên sao khỏe mạnh được?

May mà chồng cô còn thương vợ, thường xuyên lên núi kiếm đồ ăn hoang về tẩm bổ cho cô. Nếu không, cô đã sớm làm ầm lên rồi.

“Tóm lại, khó khăn lắm mới được chứng kiến ông ấy chịu thiệt thòi lại không thể làm gì, em nhìn thấy vui sướng lắm, cười một chút lại làm sao vậy ?!”

Trong số nhiều thanh niên trí thức như vậy, cô chỉ thấy Khương Du Mạn này là vừa mắt nhất!

“Được rồi, được rồi,” Diêu Chấn Giang cãi không lại vợ, “Tổ tông của anh ơi, em vui là được rồi.”

Những lời bàn tán bên ngoài Khương Du Mạn không nghe thấy, cũng không bận tâm.

Lúc này, cô đang nằm dài trên giường, để Phó Cảnh Thần xoa bóp chân bị chuột rút cho mình.

Cô không hề có chút áy náy nào khi sai bảo người chồng đã lao động cả ngày ngoài đồng, lại còn sai rất thuận miệng.

Không còn cách nào khác, đứa bé trong bụng cũng là do anh làm ra, cô phải chịu cực khổ thì anh nhất định phải chia sẻ.

Cơn đau chuột rút đỡ đi một chút, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiếp theo, cô thấy Phó Cảnh Thần cởi chiếc áo khoác ngoài và đặt lên mép giường. Buổi chiều, chắc anh được phân công đi gặt lúa mì, tay áo bị rách toạc một lỗ.

Khương Du Mạn dùng hai ngón tay nhón lấy chiếc áo khoác nhìn ngắm, bĩu môi: “Về nông thôn rồi, quần áo chịu không nổi đâu, phải may vài bộ đồ mới thôi.”

Phó Cảnh Thần nhìn cô, giọng bình thản: “Em biết may à?”

“Sao có thể? Em sẽ mua vải ở công xã, rồi tìm người giúp may,” Khương Du Mạn đáp.

Nguyên chủ thì biết may thật, nhưng kỹ năng đó không tồn tại ở cô. Quan trọng là khâu vá cũng chậm lắm, mà vải vóc thời này quý giá, không thể lãng phí hay sai sót được.

Phó Cảnh Thần gật đầu: “Những chuyện này em cứ xem làm là được.”

 

Bình Luận (0)
Comment