Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 301

 
Phó Hải Đường nhanh nhẹn, dứt khoát: “Liên quan gì đến cô?” Còn dám chất vấn chị dâu cô sao?

Mới sáng sớm đã tới cửa, đưa cả một tờ giấy đầy ắp đồ, ai dám nhận chứ?

Họ đi vào thành là để thư giãn chứ đâu phải để chạy khắp nơi mua đồ cho cô ta!

Tóm lại, hai chị dâu em chồng đứng ở cửa, thái độ và ngữ khí nhất quán mạnh mẽ.

“Đúng, quả thật không liên quan đến tôi. Dù sao không phải ai cũng có vận may như chị dâu Bạch!”

Đỗ Thu Hỷ nhìn quanh một vòng, nắm chặt tờ giấy trong tay thành một cục, quay người trở về nhà mình.

Lúc đóng cửa, cô ta cố ý đóng rất mạnh, phát ra tiếng vang lớn.

“Cô ta nói câu đó là ý gì?” Phó Hải Đường quay đầu nhìn Khương Du Mạn, vẻ mặt ngơ ngác.

Khương Du Mạn giải thích: “Cô ta biết chuyện chị nhận mang đồ cho nhà bên cạnh.”

Khu gia binh gần nhau, tối qua họ nói chuyện cũng không cố ý hạ giọng, phỏng chừng cô ta đã nghe thấy.

Phó Hải Đường suýt nữa bật cười vì tức: “Người nhà vẫn luôn giúp đỡ chúng ta, huống chi họ nhờ mang về chẳng qua là một thước vải.”

“Nhìn cô ta mà xem ? Đến cửa nhờ, còn lên một danh sách dài như thế này. Giúp hay không là quyền tự do của chúng ta chứ.”

Cô thật sự thấy thương chị dâu, phải sống đối diện với loại người như thế này.

Phó Hải Đường nghĩ vậy, và cũng nói thẳng ra.

“Dù sao em cũng ở đoàn văn công cả ngày, nhìn thấy cô ta cũng không nhiều.”

Khương Du Mạn lại cảm thấy không sao: “Kể cả cô ta có ba hoa chích chòe, cũng là nói sau lưng, đến tai chị cũng không nhiều lắm.”

Phó Hải Đường còn muốn nói thêm gì đó, thì trong phòng đã truyền đến tiếng khóc của Tiểu Diệp.

Hai người vội vàng vào nhà, mặc quần áo, rửa mặt cho c* cậu.

Chờ mọi việc bận rộn xong xuôi, Phó Cảnh Thần vừa vặn trở về.

Cả nhà mang theo đồ đạc, đi từ khu nhà ra đến cổng lớn, một chiếc xe jeep im lìm đỗ bên vệ đường.

Khương Du Mạn và Phó Hải Đường bế Tiểu Diệp lên xe ngồi. Phó Cảnh Thần khởi động, chiếc xe chậm rãi lăn bánh rời khỏi quân khu.

Tiểu Diệp chỉ mới ngồi xe lần trước đến quân khu. Vừa lên xe, c* cậu liền quay đầu nhìn ngó xung quanh, vô cùng thích thú.

Phó Hải Đường ngày thường có thể giúp đỡ được một chút, nhưng trên xe thì đành chịu. Cô bị say xe nặng, vừa lên xe là phải nhắm mắt dựa vào.

May mắn là sức lực trẻ con có hạn, chưa vào đến thành thì c* cậu đã ngủ gục.

Nói là vào thành, kỳ thực đây cũng chỉ là một thị trấn nhỏ, nhưng nơi này lại nằm ở trung tâm của mấy quân khu, thường xuyên có cán bộ, chiến sĩ từ các đơn vị đến, mọi người đều đã quen mắt với xe jeep, thấy nhiều không lạ.

Họ chỉ liếc mắt một cái rồi thu tầm mắt lại.

Khương Du Mạn nhìn qua cửa sổ xe. Đối diện chính là tiệm cơm quốc doanh.

“Chúng ta xuống xe ở đây đi.”

Phó Cảnh Thần dừng xe, nhìn cô qua gương chiếu hậu, nói: “Em và Hải Đường xuống trước đi, anh lái xe vào bãi đất trống đỗ cho gọn rồi bế thằng bé vào sau.”

Đường phố không rộng, ở đây chỉ có thể dừng xe tạm thời.

Tiểu Diệp đang ngủ say ở ghế sau, mặt úp vào trong, chắc chốc lát nữa cũng chưa tỉnh.

Khương Du Mạn không chút do dự đồng ý.

Phó Tư Diệp hễ phấn khích là lại quơ chân múa tay, lớn hơn một chút, đôi khi cô còn đỡ không nổi.

Nhân lúc Phó Cảnh Thần được nghỉ, cứ để anh bế con nhiều một chút, vừa lúc cô được rảnh tay.

“Chị dâu, chúng ta gọi mì thịt bò nhé?” Bước vào tiệm cơm quốc doanh, Phó Hải Đường nhìn thực đơn, quay đầu đề nghị.

Khương Du Mạn không ý kiến: “Được.”

“Đồng chí phục vụ, chúng tôi gọi hai bát mì thịt bò.” Phó Hải Đường nhanh chóng lên tiếng.

Tiệm cơm quốc doanh đã chật kín chỗ. Giọng Phó Hải Đường vừa cất lên, không ít người đều ngoái lại nhìn, trong đó không thiếu những quân nhân mặc quân phục.

Nhan sắc của Phó Hải Đường và Khương Du Mạn, ngay cả trong đoàn văn công nơi mỹ nhân như mây cũng cực kỳ nổi bật, lập tức thu hút không ít ánh nhìn.

“Mì thịt bò phải đợi một lát.” Người phục vụ đến thu tiền giấy, thấy xung quanh không còn chỗ trống, liền thuận miệng nói: “Vừa hay hai cô đi sang bên cạnh dạo một vòng đi, lát nữa có chỗ trống rồi.”

Nói xong, nhân viên chẳng đợi hai người kịp đáp lời, đã quay lưng đi thẳng về phía quầy bán hàng.

Lúc này, nhân viên trong các quán ăn quốc doanh đều là biên chế nhà nước, ai nấy cũng mang một vẻ oai vệ, lạnh lùng.

Dù trong lòng Phó Hải Đường có chút không vui, nhưng cô cũng không dám hé răng, chỉ đành cùng Khương Du Mạn bước ra ngoài.

Tóc của Khương Du Mạn vừa rồi bị thằng bé chọc cho rối tung, vừa ra khỏi quán, cô đã thốt lên: “Để chị buộc lại tóc đã.”

Đến ngã ba đầu hẻm, cô tháo dây buộc tóc xuống. Mái tóc dài như suối càng làm tôn lên vẻ tinh xảo, tú lệ của khuôn mặt cô.

Khương Du Mạn ngậm dây buộc tóc, dùng tay vơ gọn mái tóc lên và bắt đầu buộc. Vì muốn buộc chặt, cô đã vô tình làm đứt dây buộc tóc cũ.

Phó Hải Đường nhanh nhẹn giúp cô thắt lại một nút, vẫn có thể tạm dùng được, nhưng vì không dám buộc quá chặt nên trông nó hơi lỏng lẻo.

“Chị dâu, tóc chị vừa đen vừa dày, đẹp thật đấy,” Phó Hải Đường vừa buộc xong vừa khen.

“Chúng ta ghé Cung Tiêu Xã mua thêm một cái dây buộc tóc khác, không thì lát nữa kiểu gì cũng tuột ra mất.”

Khương Du Mạn gật đầu: “Đi thôi.”

 

Bình Luận (0)
Comment