Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 303

 
Phó Hải Đường cực kỳ cảnh giác, chủ động giúp Khương Du Mạn nhận tiền và đưa lại cho Sở Văn Châu.

Anh trai cô không có mặt ở đây, cô phải thay anh trai đề phòng người đàn ông này.

Sở Văn Châu thấy cô là người đưa tiền lại, trong mắt hắn thoáng qua một tia thất vọng, nhưng tia thất vọng này nhanh chóng tan biến. Hắn lại hăm hở nhìn Khương Du Mạn:

“Đồng chí, cô nói tên cho tôi trước đã.”

Xem cái tư thế này, cứ như thể Khương Du Mạn không nói tên thì hắn sẽ không chịu nhận tiền vậy.

“Anh!” Nếu không phải ở đây đông người, Phó Hải Đường đã muốn tát hắn mấy cái. “Ra ngoài đường, anh làm như vậy không thấy hổ thẹn với bộ quân phục đang mặc trên người sao?”

Nhìn những ánh mắt tò mò xung quanh, cô cố gắng lắm mới nuốt cụm từ "cục cứt chuột của bộ đội" vào bụng.

Người bình thường bị mắng như vậy, ít nhiều cũng sẽ phản ứng lại.

Nhưng Sở Văn Châu .... không hề bình thường.

Hắn quá quen với việc bị người ta mắng c.h.ử.i rồi, Phó Hải Đường dùng từ là còn quá nhẹ. Hắn chẳng thèm liếc cô một cái, vẫn dán mắt vào Khương Du Mạn.

Thấy người chú ý đến càng ngày càng đông, Khương Du Mạn cũng hiểu ra, người trước mặt này đích thị là một kẻ khó chơi.

Hắn không quen biết cô, lại là gương mặt lạ lẫm, chắc chắn không phải người của Sư đoàn 22...

Nghĩ thông suốt điểm này, Khương Du Mạn cười lạnh một tiếng: “Muốn lấy hay không thì tùy.”

Nói rồi, cô kéo Phó Hải Đường rời đi.

Phó Hải Đường chỉ mong mau thoát khỏi chỗ này, liền kéo Khương Du Mạn bước nhanh về phía cửa.

“Đừng vội.” – Sở Văn Châu sải bước dài, nhanh chóng chắn ngay trước mặt họ, giọng nói cố ý hạ thấp: “Chỉ cần nói cho tôi biết tên của cô, tôi cam đoan sẽ không làm hai người khó xử.”

Tính hắn vốn dĩ nóng nảy, vậy mà lúc này lại rất kiên nhẫn, trong giọng nói còn pha chút cố chấp.

Khương Du Mạn nhìn hắn, trong mắt thoáng ánh lên ý cười lạnh, đúng là cao dán da chó, xem ra không cho hắn một câu trả lời hài lòng hắn sẽ còn tiếp tục dây dưa.
Nghĩ vậy, cô thản nhiên đáp: "Khương Minh Hà, nghe rõ chưa?"

“Nghe rõ rồi thì tránh ra !"

“Đã rõ thì cầm tiền rồi tránh ra!” – Khương Du Mạn kéo Phó Hải Đường vòng qua hắn rời đi.

Chỉ còn lại Sở Văn Châu đứng ngẩn người nhìn theo bóng dáng hai người biến mất, khóe môi khẽ cong, tay vô thức vuốt cằm, lẩm bẩm:

“Khương Minh Hà... Minh Hà, ánh chiều, quả nhiên người cũng như tên.”

Đẹp rạng rỡ như ánh chiều tà.

Bên kia, Phó Hải Đường vẻ mặt căng thẳng, vừa ra khỏi cửa đã lo lắng hỏi: “Chị dâu, chuyện này sẽ không bị lộ ra chứ?”

“Có gì mà phải lo. Chị thuận miệng bịa chuyện thôi.”

Khương Du Mạn truyền lại kinh nghiệm: “Em nhớ này, con gái ra ngoài đường, tốt nhất đừng bao giờ nói tên thật.”

Cô thâm thúy nói: “Cho dù bất đắc dĩ phải nói, thì cũng phải nói tên kẻ thù của mình.”

“Em hiểu rồi!” Phó Hải Đường ra vẻ đã học được bài học quý giá, rồi nói tiếp: “Khương Minh Hà hại chúng ta thê t.h.ả.m như thế, dùng tên cô ta cũng chẳng mất mát gì.”

Đều là người trong quân đội, sẽ không xảy ra chuyện gì lớn. Còn về việc Sở Văn Châu có thể sẽ gây ra phiền phức nhỏ cho Khương Minh Hà hay không...

Đã bảo là kẻ thù rồi, lo lắng mấy chuyện đó làm gì?

Khương Du Mạn cô lại không phải nữ chính Mary Sue !

Loại người lúc nào cũng âm mưu giở trò xấu như Khương Minh Hà, thì cứ để cô ta bận rộn lên, mới không rảnh rỗi mà ngày nào cũng nghĩ cách hãm hại người khác.

Vừa nói chuyện, hai người đã đi đến tiệm cơm quốc doanh.

Lúc này vừa có bàn trống, họ vội vàng đặt đồ đạc xuống rồi ngồi vào. Phó Hải Đường nhìn xung quanh một lượt: “Anh sao thế nhỉ, sao đỗ xe lâu thế?”

Cô vừa dứt, Phó Cảnh Thần đã bế Tiểu Diệp bước vào.

Thằng bé dụi mắt trong vòng tay anh, dù đã ngồi xuống rồi, vẫn nép vào lòng ba, trông vẫn còn ngái ngủ.

“Anh, sao anh lâu thế?” Phó Hải Đường bĩu môi: “Anh không biết đâu, vừa nãy em và chị dâu gặp phải lưu manh đấy.”

“Chuyện gì xảy ra?” Phó Cảnh Thần ngừng động tác, liếc nhìn vợ và em gái: “Lưu manh nào?”

Phó Hải Đường liền kể lại mọi chuyện xảy ra ở Cung Tiêu Xã, tất nhiên, cô tinh tế bỏ qua chi tiết chị dâu chơi khăm người ta.

Khi nghe thấy đối phương muốn biết tên vợ mình, ánh mắt Phó Cảnh Thần lóe lên vẻ lạnh lẽo.

Anh biết vợ mình rất xinh đẹp, ai mà chẳng có lòng yêu cái đẹp. Nhưng đã nói rõ có gia đình rồi mà đối phương vẫn cố chấp không buông, thì thật sự quá đáng.

Anh ngẩng đầu nhìn Khương Du Mạn, có chút tự trách: “Vừa đỗ xe xong, anh gặp lại bạn cũ của ba, nên nán lại trò chuyện vài câu.”

Lâu ngày không gặp, lại có thêm Tiểu Diệp, nên anh mới mất thời gian như vậy.

Khương Du Mạn nói: “Không sao đâu. Đông người thế, hắn cũng không dám làm gì.”

“Anh cứ yên tâm, chị dâu cũng không cho hắn biết tên thật” Phó Hải Đường cười hì hì, cô nhìn Tiểu Diệp dụi rồi lại dụi, sắp dụi ra hai mí mắt sâu hoắm rồi, cô đưa tay bắt lấy bàn tay múp míp của nó, bế nó vào lòng. Cô còn thuận miệng lẩm bẩm: “Người như hắn mà cũng là người trong bộ đội đấy, nhưng chắc không phải của Sư đoàn 22.”

Quân khu lân cận có vài sư đoàn, trừ lúc tổ chức Hội thao hay giao lưu gì đó thì bình thường cũng chẳng tụ tập với nhau.

Ánh mắt Phó Cảnh Thần trầm xuống, anh nhìn Khương Du Mạn: “Sau này nếu gặp lại, em phải nói cho anh.”

Dù vẻ mặt anh không có nhiều biểu cảm, nhưng không khó để nhận ra sự tức giận trong đó.

Dám ngấp nghé vợ anh lúc anh vắng mặt, người này tốt nhất nên cầu nguyện là không chạm mặt anh trong Hội thao toàn quân khu sắp tới.

 

Bình Luận (0)
Comment