Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 304

 
Khương Du Mạn và Phó Hải Đường thấy vậy thì cảm thấy buồn cười.

“Ba bát mì thịt bò, có rồi!” Lúc này, tiếng gọi lớn của nhân viên phục vụ vang lên.

Phó Hải Đường nhanh chóng nói: “Là của chúng tôi.”

Thế là Khương Du Mạn và Phó Cảnh Thần cùng đi ra lấy mì.

Ăn mì xong, cả nhà lại đi chụp ảnh, rồi dạo quanh các cửa hàng hai bên phố.

Trong suốt thời gian đó, Phó Cảnh Thần luôn bế thằng bé, sát cánh bên Khương Du Mạn, quan sát những người xung quanh.

Người tinh ý nhìn vào là biết quan hệ của họ thân thiết đến mức nào.

Mãi cho đến chiều tối khi quay về quân khu, họ vẫn không hề gặp lại người đàn ông mặc quân phục kia.

Phó Cảnh Thần vô cùng thất vọng.

Về đến nhà, thấy anh có vẻ không vui, Khương Du Mạn ngồi lên đùi anh, vòng tay ôm cổ anh: “Bình giấm chua vẫn chưa đổ xong à?”

Phó Cảnh Thần mím chặt môi, bình tĩnh đáp: “Không có.”

Ghen là chuyện bình thường, vợ của anh vừa đẹp người vừa đẹp nết, lại có bản lĩnh, nếu không được người khác thích mới là chuyện lạ.

“Vậy anh đang nghĩ gì thế? Thấy anh cứ rầu rĩ suốt dọc đường đi.” Đối với Phó Cảnh Thần, Khương Du Mạn luôn có đủ kiên nhẫn.

Phó Cảnh Thần nhìn thẳng vào cô, đôi mắt sâu thẳm dường như muốn hút hết tâm trí người đối diện. “Không có ai nghĩ anh chưa lập gia đình.”

Nghe vậy, Khương Du Mạn ngẩn người một lát mới hiểu ra.

Người trong Quân khu 22 đều biết Phó Cảnh Thần đã lập gia đình; nhưng hôm nay cô bị người khác làm quen, dù đã giải thích là đã kết hôn, người ta vẫn nghĩ cô nói dối.

Ra là... Phó Cảnh Thần đang cảm thấy bất an ư?

Khương Du Mạn thấy buồn cười vô cùng.

“Có một người vợ xinh đẹp như em, anh còn không vui à?”

Cô ngẩng mặt lên, “Đừng nói là bây giờ người ngoài nhìn không ra em đã kết hôn, chờ sau này anh già đi, em lại giữ gìn nhan sắc tốt một chút, người không biết lại tưởng anh với em cách nhau cả một thế hệ đấy!”

Lời nói càng lúc càng quá đáng.

Phó Cảnh Thần vòng tay ôm lấy eo cô, trực tiếp dùng hành động ngăn chặn cái miệng đang nói hươu nói vượn lại.

Nụ hôn kết thúc, anh bế bổng người trong lòng lên, chuyển sang "chiến trường" khác.

Tới bữa cơm, Phó Hải Đường dắt Tiểu Diệp từ trong phòng ra.

Khương Du Mạn nghe tiếng cô cháu hai người, liền gỡ tay Phó Cảnh Thần khỏi eo mình, “Anh muốn làm em mệt c.h.ế.t mới vừa lòng sao?”

Nếu biết những lời trêu chọc đó lại dẫn đến hậu quả này, cô đã không đi chọc ghẹo người đàn ông này làm gì!

Phó Cảnh Thần khóe môi cong lên ý cười, vừa "hầu hạ" vợ dậy vừa chịu khó nghe cô cằn nhằn. Nếu không phải Khương Du Mạn nghiêm khắc từ chối, hắn đã muốn bưng cơm đến tận giường cho cô rồi.

Cũng may Phó Hải Đường đơn thuần, không nhìn ra được không khí khác thường trong nhà.

Ăn uống xong xuôi, cô còn lén hỏi Khương Du Mạn, “Chị dâu, anh cả em không khó chịu nữa chứ?”

“Không khó chịu đâu.” Khương Du Mạn nghĩ thầm, người đang khó chịu bây giờ là chị đây này.

“Vậy thì tốt rồi,” Phó Hải Đường thở phào nhẹ nhõm, “À, lúc nãy em thấy chị Bạch về rồi. Em đã đưa đồ đạc cùng với số tiền thừa lại cho chị ấy rồi ạ.”

Khương Du Mạn gật đầu.

Thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Phó Hải Đường, Khương Du Mạn hỏi:"Em còn chuyện gì muốn nói nữa à?”

“Lại là cô hàng xóm đối diện đó chứ còn ai!” Phó Hải Đường hậm hực nói: “Chị dâu, cô ta lại đi nói với người khác là chị không đi làm ở Đoàn Văn công, cả ngày chỉ rảnh rỗi đi đây đi đó, còn lôi kéo anh em ra ngoài chơi !”

Cô nghe thấy chuyện này ngay cổng lớn.

Cổng nhà lại không cách âm, Đỗ Thu Hỷ ngồi trong sân nhà mình nói chuyện, rõ ràng là cố tình nói cho cô nghe.

Bạch Bình thấy cô không vui, đã kéo tay cô khuyên nhủ đôi câu. Ý của cô ấy là Đỗ Thu Hỷ tính nết vốn là như vậy, cách tốt nhất để đối phó với người như cô ta là lờ đi, chứ làm lớn chuyện thì người thiệt thòi vẫn là mình.

Nghĩ đến đó, Phó Hải Đường kết luận: “Cô ta là vì ấm ức vụ hôm nay mình không giúp cô ta mang đồ về nhà nên mới thế đấy!”

“Ai mà chẳng bị người ta bàn tán sau lưng vài câu? Chỉ có người bất tài vô dụng không có gì đáng ghen tỵ mới không bị ai để ý thôi.”

Khương Du Mạn đã quá quen với tính khí của Đỗ Thu Hỷ. “Còn chuyện cô ta nói chị không đi làm ở Đoàn Văn công ấy à, đó chỉ là cô ta tự lừa dối mình thôi.”

Sau đợt Hội thao, chẳng lẽ những người khác còn không biết cô là Biên kịch của Đoàn Văn công hay sao?

Đỗ Thu Hỷ càng nói nhiều, về sau bị vả mặt lại càng đau hơn mà thôi.

Phó Hải Đường gật gù tán thành.

Ngày hôm sau, Sư đoàn 16.

Sở Văn Châu ở bên ngoài cả ngày, vừa về đến quân khu là vội vàng chạy thẳng vào văn phòng.

Hứa Tư lệnh không có ở đó, mấy cảnh vệ viên đứng ngoài cũng đã quen với cái tính hấp tấp ồn ào của hắn, nên cũng không ngăn cản.

Hắn tìm giấy, phác họa vài nét đơn giản, một mỹ nhân rực rỡ, sống động hiện ra trên giấy.

Sở Văn Châu ngồi phịch xuống ghế, gác chân lên bàn, cầm bức họa này lên thưởng thức kỹ lưỡng, còn liên tục hồi tưởng lại những chi tiết đã gặp mặt hôm nay.

Đang say sưa hồi tưởng thì Hứa Tư lệnh bước vào.

“Thằng ranh con nhà cháu, vừa nãy ta đã thấy cháu hấp tấp chạy vào rồi, cái bàn làm việc của ta là chỗ để cháu gác chân à?” Hứa Tư lệnh vừa vào cửa đã thấy thằng cháu mình cà lơ phất phơ như vậy, liền trừng mắt quát.

Sở Văn Châu bĩu môi, cất bức họa đi, bỏ chân xuống, “Keo kiệt.”
 

Bình Luận (0)
Comment