Đoàn Văn công đang gấp rút luyện tập, thời gian nghỉ trưa của họ cũng liên tục bị rút ngắn. Thời gian dành cho bữa cơm ngày càng ít, lần nào đến căng tin cũng là lúc gần kết thúc, chẳng còn lại bao nhiêu món ngon.
Nhìn hàng người không hề ngắn phía trước, rồi nhìn hộp thịt kho tàu còn lại chưa đến nửa hộp, Phó Hải Đường chỉ có thể an ủi mình: dù sao thịt kho tàu ở căng tin cũng không ngon bằng chị dâu làm.
Khương Du Mạn vỗ nhẹ tay cô, còn chưa kịp mở lời thì một bóng người đã xuất hiện trước mặt họ.
“Sang bên này.” Người đến không ai khác chính là Hạng Lập Phong.
Đối phương từ trước đến nay xuất hiện đều là vừa lạnh lùng vừa độc miệng, kỳ thưc, họ cũng không muốn gặp hắn lắm đâu !
Hạng Lập Phong tưởng họ không hiểu, giải thích thêm lần nữa, “Bên này còn nhiều đồ ăn hơn.”
Vừa rồi hắn vẫn luôn xếp hàng cạnh họ, dù không có ý định nghe lén, nhưng vì đứng quá gần, muốn không nghe cũng khó.
“... Không cần đâu ạ, chúng em ăn không nhiều.”
Nói xong, Phó Hải Đường nhìn Khương Du Mạn với vẻ mặt khổ sở. Thấy rõ ánh mắt cô, Khương Du Mạn suýt nữa bật cười thành tiếng.
Hạng Lập Phong thấy cô không đồng ý, chỉ đành mím môi quay lại đội hình cũ.
Hàng của hắn di chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến lượt.
Phó Hải Đường thở phào một hơi thật lớn, nói nhỏ với Khương Du Mạn, “Chị dâu, chị nói xem có phải dạo này Hạng Lập Phong bị bệnh không?”
“Trước đây không phải hắn ghét chúng ta lắm sao? Lúc trước còn cố tình lừa chúng ta. Sao hôm nay đột nhiên lại vậy?”
“Chắc đột nhiên lương tâm trỗi dậy.” Khương Du Mạn nói bâng quơ, nhìn về phía trước, nhẹ nhàng đẩy cô, “Đi nhanh lên.”
Phó Hải Đường vội vàng bước lên một đoạn dài. Đến lượt cô, quả nhiên hộp đã không còn thịt kho tàu nữa.
Cô chỉ đành thất vọng xin món khác.
Hai người bưng đồ ăn về chỗ ngồi. Phó Hải Đường đi lấy đũa. Khương Du Mạn vừa mới ngồi xuống, liền nghe thấy tiếng bước chân từ phía sau truyền đến.
Cô quay đầu lại, không thấy Phó Hải Đường, ngược lại thấy Hạng Lập Phong.
Đối phương bưng phần đồ ăn vừa lấy xong, vô cùng tự nhiên đặt xuống giữa chỗ cô và Phó Hải Đường. Không đợi cô kịp phản ứng, hắn đã quay lại xếp hàng.
Toàn bộ quá trình diễn ra nhanh chóng và tự nhiên.
Cúi đầu nhìn xuống, đầy ắp thịt kho tàu.
Những người đang ăn cơm xung quanh cũng ngây người. Có người đũa còn rớt khỏi miệng.
Chuyện gì đang xảy ra với Hạng doanh trưởng vậy?
Ân cần với nữ binh khác thì còn tạm chấp nhận được, mấu chốt là đây nào đâu phải nữ binh khác, đây là vợ của Phó doanh trưởng mà!
Hắn bưng đồ ăn cho vợ người ta làm gì?
Trong chốc lát, không ít người vừa ăn vừa quan sát phản ứng của Khương Du Mạn.
Chưa nói đến họ, bản thân Khương Du Mạn cũng đang ngây người.
Đợi Phó Hải Đường quay lại thấy bàn cơm có thêm phần đồ ăn, cô cũng há hốc mồm, “Cái này từ đâu ra thế?”
“Hạng Lập Phong mang đến.” Khương Du Mạn nghe tiếng cô mới hoàn hồn.
“Hạng Lập Phong á?” Phó Hải Đường suýt sặc nước bọt, “Chẳng lẽ hắn muốn ngồi giữa hai chúng ta?”
Nghĩ đến khả năng này, cô nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Khương Du Mạn, đồng thời lại lộ ra vẻ mặt nhăn nhó: “Hắn bị bệnh à?”
Không phải Phó Hải Đường cô đa nghi, mà là Hạng Lập Phong đang yên đang lành mang đồ ăn đặt giữa hai người họ, không phải bị bệnh thì là gì?
Lúc này, bếp ăn gần như đã vắng người xếp hàng. Vừa lúc đó, Hạng Lập Phong lại bưng khay đồ ăn đi tới, Phó Hải Đường vội vàng gọi hắn lại.
“Đồng chí Hạng, đồ ăn của anh không phải ở đây rồi sao? Anh đi lấy thêm làm gì thế?”
Hạng Lập Phong đáp cụt lủn: “Phần này của các cô.”
Nói đoạn, hắn bưng khay đồ ăn đi thẳng sang một phía khác, bỏ lại Phó Hải Đường và Khương Du Mạn vẫn chưa thể hoàn hồn.
Hai người ngồi trên ghế, nhìn khay đồ ăn đầy ắp thịt kho tàu bày giữa bàn, lại nhìn nhau, không ai động đũa.
Đến khi sắp hết giờ nghỉ trưa, họ mới vội vàng cầm đũa lên ăn.
Trong lúc ăn, Khương Du Mạn thấy Phó Hải Đường ăn được hai miếng lại nhìn chằm chằm vào món thịt kho tàu, cô dứt khoát chủ động gắp thêm cho cô ấy vài miếng.
Quả thật, có những món ăn, ăn thêm vài miếng là không thể từ chối được nữa.
Phó Hải Đường lúc đầu còn hơi bối rối, nhưng nghĩ đến lãng phí lương thực là đáng xấu hổ, cô "quyết tâm" ăn hết chỗ đồ ăn đó.
Cô ăn đến no căng.
Nhìn hai cô gái rời đi, các quân nhân khác đang dùng bữa ngầm trao đổi ánh mắt. Chỉ đến khi tiếng còi gọi tập hợp vang lên, mọi người mới vội vàng mang khay bát về nơi quy định.
Ăn cơm, nghỉ trưa, rồi lại huấn luyện.
Trên thao trường, mọi người mồ hôi nhễ nhại, dĩ nhiên chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện xảy ra ở nhà ăn.
Thế nhưng, sau khi huấn luyện xong, khi mọi người ngồi lại cùng nhau chơi trò chơi, nhìn Hạng Lập Phong đang dẫn người của đơn vị mình thi đấu kéo co với đơn vị khác, câu chuyện cũ lại được khơi lên.
Mọi người quay sang xì xào bàn tán với nhau.
Lính của Thần Phong doanh đang hào hứng cổ vũ, nghe thấy những lời bàn luận đó, ai nấy đều giật mình, ngơ ngác.
“Các cậu nói gì cơ? Trưa nay, Hạng doanh trưởng đã nhân lúc doanh trưởng không có ở đó, đem cơm cho chị dâu sao?”
“Lại còn cố tình bưng đến tận trước mặt chị dâu ư?”
Phàn Cương siết chặt nắm đ.ấ.m, tức giận không thôi: “Lúc trước tôi tưởng Hạng Lập Phong chỉ là cái miệng thối thôi, ai ngờ hắn ta còn là một tên chuột nhắt trộm cắp thế này!”
“Dám tơ tưởng đến vợ của doanh trưởng chúng ta!”
Những người khác không nói gì, chỉ dùng ánh mắt tức tối nhìn Hạng Lập Phong đang ra sức kéo co.