Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 311

 
“Anh tìm được album chưa?” Hứa Thanh vừa cất album đi thì Quý Phương Thư bước vào.

“Không tìm thấy.” Hứa Thanh bước xuống ghế, nói dối qua loa.

“Lẽ ra phải ở đây hết chứ, để em giúp anh tìm.” Quý Phương Thư cau mày, làm bộ muốn đến giúp ông ta.

“Không cần đâu,” Hứa Thanh ngăn bà ta lại, “Không phải chuyện gì quan trọng… Sắp đến Hội thao quân sự rồi, đoàn của em chuẩn bị xong chưa?”

Nói đến chuyện này, Quý Phương Thư cười rạng rỡ, “Đoàn Ca vũ Hướng Dương hiện giờ luyện tập rất tốt, anh cứ yên tâm đi. Giờ em chỉ chờ đợi màn thể hiện của Văn Châu thôi.”

“Thằng bé này, gần đây có việc buồn phiền, nhưng lại ngoan ngoãn hơn hẳn thời gian trước, huấn luyện cũng rất khắc khổ.”

Hứa Thanh rót một chén nước, chậm rãi nhấp môi, “Hội thao này, nó rất có hy vọng.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Hai người mỉm cười nhìn nhau.

Hội thao quân sự toàn Quân khu từ trước đến nay đều là sự kiện trọng điểm được các cấp lãnh đạo cao tầng chú ý. Cuộc thi này, đối với chiến sĩ, có thể thấy được tinh thần chiến đấu và thành quả huấn luyện thường ngày của họ. Đối với lãnh đạo, lại là dịp thể hiện được năng lực quản lý của mình.

Lần Hội thao này, vợ chồng họ đã chờ đợi từ lâu, và đã bỏ ra rất nhiều tâm huyết cho nó. Nếu giành được thành tích tốt, không chỉ có thể nộp một bản báo cáo hài lòng trước mặt cấp trên, mà còn có lợi cho việc thăng tiến sau này.

Không chỉ riêng vợ chồng họ, toàn quân khu đều đang trong tình trạng sẵn sàng chiến đấu.

Mọi người trong Đoàn Văn công ngày qua ngày miệt mài luyện tập. Buổi sáng, Tô Văn Tranh dẫn Khương Du Mạn và những người khác sát sao theo dõi các nữ binh tập nhảy, chú trọng từng chi tiết nhỏ, biểu cảm, và điểm nhấn. Buổi chiều, bà lại cho họ đi huấn luyện thể lực, tập b.ắ.n s.ú.n.g và chạy bộ.

Mấy ngày cuối cùng, việc huấn luyện thể lực được tạm dừng, thay vào đó là luyện tập nhảy múa từ sáng đến tối, chỉnh sửa những lỗi sai cuối cùng.

Cứ như vậy, trong sự chờ mong của mọi người, mười mấy ngày cuối cùng thoáng chốc trôi qua.

Thoáng chốc, đã đến ngày Hội thao quân sự toàn quân khu chính thức diễn ra !

Hội thao quân sự toàn quân khu là cuộc thi được toàn quân khu chuẩn bị đã lâu. Ngay từ buổi sáng, đã có từng chiếc, từng chiếc xe vận tải quân sự chở binh sĩ tiến vào Quân khu 22.

Các chiến sĩ xuống xe bên ngoài sân huấn luyện, sau đó, từ Liên trưởng của mình dẫn đội vào sân, xếp hàng ngay ngắn, thể hiện tinh thần chiến đấu tốt nhất trước mặt các vị Tư lệnh sư đoàn trên đài chủ tịch.

Việc bố trí vị trí trên sân huấn luyện được sắp xếp rất kỹ lưỡng. Nam nữ binh đứng riêng biệt ở hai bên trái phải của sân huấn luyện. Trong đó, đơn vị nữ binh và Đoàn Văn nghệ cũng được ngăn cách một khoảng.

Oan gia ngõ hẹp, Đoàn Văn công lại đứng sát vách Đoàn Ca vũ Hướng Dương.

Khi xếp hàng, ánh mắt hai bên thỉnh thoảng chạm nhau, đều mang theo chút khinh thường ngầm.

Khương Du Mạn đại diện cho Đoàn Văn công đứng ở hàng đầu, một thân quân trang càng tôn lên làn da trắng nõn, vẻ đẹp thanh lệ, thoát tục của cô. Ngay cả ở nơi những mỹ nữ tụ hội, cô vẫn là sự tồn tại khiến người ta phải kinh ngạc ngoái nhìn.

Trên khán đài chủ tịch, phàm là người nào nhìn về phía khu vực nữ binh, ánh mắt đầu tiên cũng đều bị Đoàn Văn công thu hút.

Thấy Văn Tâm mặt mày chợt trở nên khó coi, Tô Văn Tranh trên khẽ mím môi, nén lại ý cười.

Xem ra, việc bà nhờ Trang Uyển Bạch hỗ trợ sắp xếp cho Tiểu Diệp, để Khương Du Mạn dẫn đội trong lễ khai mạc, đã đạt được hiệu quả mong muốn.

Đương nhiên, cảnh này cũng không thoát khỏi tầm mắt của Quý Phương Thư. Việc ánh hào quang của đoàn ca vũ Hướng Dương bị lấn át ánh, khiến trong lòng bà ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

Nhưng nghĩ lại, xét về chất lượng các vở ca vũ kịch, Đoàn Văn công chạy đứt hơi cũng không theo kịp đoàn ca vũ Hướng Dương, bà ta lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, thậm chí còn ngẩng đầu cười hỏi: “Văn Tranh, lần trước Quân trưởng đến thị sát, Đoàn Văn công của cô có hai người b.ắ.n trúng mười vòng. Hội thao và Hội Diễn này, tôi thực sự mong đợi thấy được thành tích tốt từ bên cô.”

Lúc này, Ngụy Liêu chưa tới, các lãnh đạo khác nghe vậy đều tò mò nhìn tới.

Tô Văn Tranh cười lạnh trong lòng. Nhiều năm như vậy, Quý Phương Thư vẫn không bỏ được tật xấu khoe khoang.

Thế nhưng, lần này bà rốt cuộc cũng có được một lần tự tin "không khiêm tốn" đáp lại: “Ừm.”

Quý Phương Thư không ngờ Tô Văn Tranh lại không theo lẽ thường ra bài, nhất thời nghẹn lời.

Cũng đúng lúc này, Ngụy Liêu dẫn người tới. Mọi người lập tức dừng xem trò vui, đứng dậy chào hỏi: “Chào Quân trưởng!”

Ngụy Liêu gật đầu đáp lại từng người.

Thấy ông ngồi xuống, những người khác mới chào hỏi với người phía sau ông: “Hứa Tư lệnh, sao hôm nay ông lại đi cùng Quân trưởng vậy? ’Đi nhờ xe’ à?”

Khán đài chủ tịch cách vị trí tập trung của mọi người một khoảng, nên trước lễ khai mạc Hội thao, họ vẫn có thể đùa giỡn, làm không khí sinh động hơn.

“Chỉ là tình cờ gặp nhau thôi,” Hứa Tư lệnh ngồi vào chỗ mình, trong lúc chỉnh trang quân phục, ông còn trao đổi ánh mắt với Quý Phương Thư.

Quý Phương Thư thu hồi tầm mắt, khóe miệng nhếch lên, tự tin càng thêm tràn đầy.

Nguỵ lão ngồi bên cạnh Ngụy Lưu Cương, thấy vẻ mặt Ngụy Lưu Cương rạng rỡ, không khỏi cười trêu: “Lưu Cương tâm trạng tốt thế, xem ra là có sự chuẩn bị rồi nhỉ?”

Nguỵ lão vừa đặt tay lên bàn, quay đầu hỏi những người khác: “Năm nay các đồng chí có tự tin không?”

“Bọn họ nào có cái thứ gọi là tự tin đó?” Nguỵ Lưu Cương vung tay nói: “Bọn họ giành nổi huy chương vàng hạng mục đinh nào rồi sao ?!” 
 

Nhìn bộ dạng kiêu ngạo đó, thật sự khiến người ta muốn đ.ấ.m cho một cái.

Những người khác đều bị chọc tức quay mặt đi, không muốn nói một lời nào với Ngụy Lưu Cương.
 

Bình Luận (0)
Comment