Đứng bên ngoài, Sở Văn Châu vừa đến, thấy họ náo loạn một góc, bèn bỏ ý định bước vào, đi thẳng đến lối vào của hội trường.
Hôm nay không chỉ là Hội diễn mà còn là lễ bế mạc Hội thao quân sự toàn quân khu. Hắn đã t.h.ả.m bại dưới tay Phó Cảnh Thần, cảm thấy mất hết thể diện, ban đầu không tính tham gia.
Nhưng do dự cả buổi, cuối cùng sự khao khát gặp người trong lòng đã thắng thế, nên hắn mới đến.
Những dịp toàn quân khu cùng tham gia không nhiều, chờ khi trở về Sư đoàn 16, cơ hội như thế này không biết phải đợi bao lâu.
Cân nhắc điều đó, Sở Văn Châu bước vào hội trường, quanh quất tìm kiếm chỗ trống.
Thấy phía trước còn hai chỗ, lại lờ mờ thấy bác của mình đang ngồi ở đó, Sở Văn Châu nhanh chóng cất bước đi tới.
Ngay lúc hắn vừa đi đến chỗ Quý Phương Thư, hai nữ binh trên sân khấu đột nhiên va vào nhau, một người trong số họ bị ngã nhào từ mép sân khấu xuống.
Cảnh tượng đột ngột này khiến tất cả các vị lãnh đạo ở hàng đầu đều đứng bật dậy. Bản nhạc cũng buộc phải dừng lại.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Văn Tâm như có một ngọn lửa giận bốc thẳng lên lòng: “Đồng chí Khương Minh Hà này rốt cuộc bị làm sao vậy?! Sao lại đột nhiên không theo kịp tiết tấu!”
Tiết mục đang nhảy rất tốt, vậy mà chỉ một vòng khi đến vị trí cô ấy đứng đầu, động tác lại trở nên lóng ngóng, thậm chí còn bị khựng lại nửa nhịp! Lẽ nào các đồng chí lãnh đạo ngồi bên dưới đáng sợ đến vậy sao?
Vốn định mở lời, vẻ mặt Sở Văn Châu bỗng nhiên cứng lại, lắp bắp: “Khương Minh Hà?”
Lúc này, Quý Phương Thư và Văn Tâm căn bản không còn tâm trí bận tâm đến hắn, cả hai vội vã chạy lại.
Nhìn theo bóng lưng lo lắng của họ, Sở Văn Châu sực tỉnh: Vừa rồi người bị ngã, chính là cô gái mà hắn vẫn luôn tìm kiếm! Đúng là vậy rồi, Đoàn Ca Vũ Hướng Dương toàn là những cô gái xinh đẹp, nhưng cô ấy vẫn thật đặc biệt.
Ngã thẳng từ sân khấu xuống, chắc chắn là đau lắm.
Ý thức được điều này, Sở Văn Châu liền ba chân bốn cẳng, vội vàng xông đến chỗ sân khấu, mạnh mẽ tách đám đông ra.
Cô gái bên trong đang cúi gằm mặt, không nhìn rõ vẻ mặt. Lúc này, cô đang ôm lấy cẳng chân, đôi vai gầy run lên bần bật, hình như đang khóc.
Nhìn cảnh này, trái tim Sở Văn Châu dâng lên một nỗi thương xót khó tả. Hắn tiến thẳng tới, bế bổng cô lên: “Mọi người tránh ra, tôi đưa đồng chí ấy đến phòng y tế!”
Giữa chốn đông người, Sở Văn Châu cứ thế ôm Khương Minh Hà, vội vàng rời khỏi hội trường tập duyệt.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, những người khác đều kinh ngạc đến sững sờ.
Dù họ không quen biết nữ quân nhân vừa rồi, nhưng đều biết cô ấy chưa hề có quân hàm cao. Sao cô ấy vừa ngã xuống, lại có người vội vàng ôm đi như vậy? Nếu không phải vợ chồng, hành động công khai thế này, nói nghiêm trọng, chính là làm loạn quan hệ nam nữ.
Nghĩ đến đây, không ít ánh mắt dò xét đổ dồn về phía Quý Phương Thư.
Kỷ luật của bộ đội vốn rất nghiêm minh, mọi việc đều phải tuân theo khuôn phép. Đoàn Ca Vũ Hướng Dương để xảy ra sự cố lớn như vậy ngay trên hội diễn quân khu, lại còn có nữ binh bị ôm đi trước mắt bao nhiêu lãnh đạo cấp cao, kế tiếp, bà ta phải báo cáo công tác thế nào đây?
Đón nhận những ánh mắt khác thường đó, dù Quý Phương Thư có bản lĩnh tâm lý vững vàng đến mấy cũng không khỏi hoảng sợ.
Bà ta theo bản năng nhìn sang chồng mình, Tư lệnh Hứa cũng đang cau mày, rõ ràng cũng cảm thấy việc này thật khó giải quyết. Cả hai đều mặt mày nặng trĩu, không ai lên tiếng.
Cuối cùng, vẫn là lão Nguỵ nhàn nhạt nói: “Thôi được rồi, tiếp tục nghi thức bế mạc đi.”
Nói xong, ông điềm nhiên ngồi trở lại vị trí.
Những người khác cũng lần lượt trở về chỗ ngồi, bao gồm cả Quý Phương Thư và Văn Tâm.
Phùng Duyên Kính chậm hơn họ một bước. Khi họ vừa ngồi xuống, vừa kịp nghe thấy tiếng thở dài của ông.
Thương yêu càng sâu sắc thì khi bị thất vọng, sự trách cứ mới càng nặng nề.
Ông ta thật sự không nén nổi lời trong lòng, khẽ lẩm bẩm: “Vở 《Đi tới 》 lần trước hay như vậy, sao lần này chất lượng kịch bản và diễn xuất lại…”
Những lời còn lại, cuối cùng ông ta cũng không nói ra hết.
Nguỵ Lưu Cương bĩu môi: “Tôi thấy hai kịch bản này chất lượng cũng sàn sàn nhau thôi. Chỉ là do trước đó ông xem phải vở diễn quá tệ, thôi thì xem vở ca vũ kịch của Đoàn Văn Công để rửa mắt đi.”
Phùng Duyên Kính cùng những người khác hiếm hoi không phản bác.
Vở diễn của Đoàn Văn Công vừa kết thúc, họ còn đắm chìm trong đó rất lâu mới hoàn hồn. Ngược lại, đối với Đoàn Ca Vũ Hướng Dương, họ gần như không thể xem lọt. Cốt truyện quá mỏng manh và đơn điệu.
Thậm chí, ngay cả vở 《Đi tới 》 từng được ca ngợi thần thánh trước đây, dường như cũng vì thất bại lần này mà bị phủ một tầng u ám, rút đi ánh hào quang trong ký ức của họ.
Vì Đoàn Ca Vũ Hướng Dương thiếu thành viên nên không thể tiếp tục biểu diễn, đành phải ngượng ngùng rời sân khấu, nên nghi thức lãnh đạo đọc diễn văn đã được bắt đầu ngay sau đó.
Chứng kiến tất cả, Quý Phương Thư và Văn Tâm cảm thấy như bị tát giữa bàn dân thiên hạ, vô cùng xấu hổ.
Đặc biệt là Văn Tâm. Lần này vốn là tác phẩm tái xuất mà cô ta chờ đợi bấy lâu. Để đạt được hiệu quả tốt nhất, cô ta không tiếc nuốt lời hứa để hợp tác với Quý Phương Thư.