“Đúng vậy, tất cả là nhờ cô Du Mạn cả,” Tô Văn Tranh cố ý nhấn mạnh, “Kịch bản của cô ấy còn hay hơn cả kịch bản của một vài người có thâm niên nữa cơ, đúng là tre già măng mọc.”
Chỉ thiếu nước nói thẳng là bà ta tự gánh hậu quả xấu.
Quý Phương Thư vừa nghe, nụ cười trên mặt lập tức nhạt đi.
Văn Tâm có "thâm niên" nhưng tuổi tác không lớn, trước giờ luôn được mọi người nể trọng, đây là lần đầu tiên bị bêu xấu trước đám đông, cô ta không nhịn được nói: “Đúng là vậy, nhưng chất lượng kịch bản có đồng đều hay không chưa thể nói trước được. Một tác phẩm nhất minh kinh nhân chưa chắc đã duy trì được mãi.”
Lúc nói chuyện, ánh mắt cô ta và Khương Du Mạn chạm nhau, một bên sắc bén, một bên lại bình thản.
Quý Phương Thư cũng nhân cơ hội châm chọc thêm một câu: “Đồng chí Khương Du Mạn đang có cảm hứng, cần phải tranh thủ thời gian viết thêm hai ba cuốn nữa chứ!”
Nói đoạn, bà ta cười như không cười.
“Cảm ơn Quý Đoàn trưởng nhắc nhở,” Khương Du Mạn không hề kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh, “Nhưng muốn cho tác phẩm có chiều sâu thì cần phải chậm rãi mài giũa mới được.”
Văn Tâm: “…” Cô ta nghi ngờ lời này là đang ám chỉ cô ta chưa mài giũa đủ nhưng cô ta không có bằng chứng !
“Ha ha ha,” thấy Khương Du Mạn chỉ một câu đã khiến người ta nghẹn lời, Tô Văn Tranh cười vui vẻ, “Một vở 《Đi tới》 có thể ăn trong bốn năm, vở 《Nhiệt huyết Phương Hoa》 của chúng tôi còn những bốn năm nữa cơ đấy.”
Lúc trước, Đoàn Ca vũ Hướng Dương dựa vào vở 《Đi tới》 mà nổi tiếng khắp quân khu, lần này vở 《Nhiệt huyết Phương Hoa》 của họ biểu diễn trước mặt các vị lãnh đạo còn xuất sắc hơn vở kia, hoàn toàn có thể đi lại con đường thành công đó, thậm chí còn rực rỡ hơn.
Quý Phương Thư và Văn Tâm bị hai người chọc đúng vào chỗ đau, đành phải tối sầm mặt mũi bỏ đi.
Khương Du Mạn và Tô Văn Tranh nhìn bóng họ khuất xa, lúc này mới quay đầu lại.
Các nữ binh phía sau họ đang hướng về hai người kia trêu chọc, làm mặt quỷ.
Họ quay đầu quá đột ngột, các nữ binh bị Đoàn trưởng và cô giáo bắt quả tang nên vội vàng ho khan hai tiếng, mắt nhìn ngang nhìn dọc lảng tránh.
May mà Tô Văn Tranh không có ý định so đo với họ. Bà thông báo xong chuyện buổi biểu diễn tối nay, rồi đi thẳng tới khu nhà làm việc của Sư bộ.
Đoàn Văn công lần này biểu diễn xuất sắc như vậy, với tư cách là Đoàn trưởng, bà nhất định phải tranh thủ đưa được tiết mục lên tập san văn nghệ. Chỉ khi được xuất hiện trên tập san văn nghệ, tiết mục mới thực sự có cơ hội nổi tiếng khắp toàn quân khu.
Vừa thấy Đoàn trưởng đi, các nữ binh lập tức giải tán, thong thả đi về phía khu Đoàn Văn công.
Trên đường đi, Phó Hải Đường hỏi: “Chị dâu, anh trai em đâu rồi?”
Hội thao vừa kết thúc, chưa chính thức bắt đầu huấn luyện trở lại, xung quanh đâu đâu cũng thấy người, vậy mà chẳng thấy Phó Cảnh Thần đâu. Ngày thường, cứ hễ có chút thời gian rảnh là anh trai cô lại bám riết lấy chị dâu cô, ngay cả khi ở trên sân thi đấu cũng vậy. Vậy mà hiện tại lại không thấy đâu.
Qua không bình thường !
“Anh ấy đi đến khu nhà Sư bộ rồi,” Khương Du Mạn vừa vặn nhìn thấy lúc cô rời khỏi phòng tập diễn.
Cô đoán, thành tích lần này của Hội thao quá xuất sắc, có lẽ Sư trưởng muốn tuyên dương anh.
Từ một góc độ nào đó, Khương Du Mạn đã đoán đúng được một nửa.
Lúc này, trong văn phòng Sư trưởng.
Nguỵ Lưu Cương dựa vào ghế, rung đùi đắc ý, “Chuyện lần trước tôi nói với cậu, bên Quân khu đã đồng ý rồi.”
Nhìn Phó Cảnh Thần trước mặt, ông dừng lại một chút, rồi bổ sung: “Thư bổ nhiệm chắc là trong tuần sau sẽ được chuyển xuống.”
Nghe vậy, Phó Cảnh Thần chợt nhớ lại lời Khương Du Mạn đã nói.
Sau khi Hội thao kết thúc, cô sẽ về thăm cha mẹ, đến lúc đó…
Vừa nghĩ đến đây, Nguỵ Lưu Cương liền đưa tay khoa khoa trước mắt anh.
“Cảnh Thần, khó lắm mới thấy cậu thẫn thờ đấy nhé, đang nghĩ gì thế?” Nguỵ Lưu Cương trêu chọc, “Chuyện này mà rơi vào tay bất kỳ người nào khác, họ đã mừng phát điên rồi, sao cậu còn chưa lên tiếng?”
Một vị Đoàn trưởng trẻ tuổi như vậy, nói ra ai mà chẳng khen một câu tuổi trẻ tài cao? Chỉ có Sư đoàn 22 của họ mới có được!
Đừng tưởng ông không thấy, lúc nãy khi ông nói chuyện này trước mặt ban Lãnh đạo toàn Quân khu, sắc mặt của Hứa Thanh và Mạc Phương Hải khó coi đến mức nào.
Nhưng Phó Cảnh Thần, dù là về thâm niên hay chiến công, đều đạt đến tiêu chuẩn của quy định, dù bọn họ có bất mãn cũng không thể nói được lời phản đối nào.
Chậc chậc chậc, Nguỵ Lưu Cương đắc ý nghĩ: Chờ Phó Cảnh Thần lên làm Đoàn trưởng, sẽ lập tức huấn luyện thêm người mới, sau này họ sẽ có thêm vài Thần Phong doanh nữa…
Sau này, trong các Hội thao hay giao lưu gì đó, còn không làm tức c.h.ế.t lão già Mạc Phương Hải đó sao.
Quá cmn sảng !
Ông càng nghĩ càng vui, đúng lúc sắp bật cười thành tiếng, giọng nói của Phó Cảnh Thần đã cắt ngang dòng suy nghĩ của ông.
“Tôi đang nghĩ đến chuyện xin nghỉ phép.”
Một câu, nhanh chóng làm Nguỵ Lưu Cương biến sắc.
“Không được!” Ông bật dậy khỏi ghế, chắp tay đi đi lại lại trước bàn làm việc, “Người ta nói tân quan tiền nhiệm ba đốm lửa, cậu vừa nhậm chức đã xin nghỉ phép, không sợ lửa bị dập tắt à?”
Phó Cảnh Thần không nói gì.
Vừa thấy phản ứng này, Nguỵ Lưu Cương biết ngay là Phó Cảnh Thần không nghe lọt tai.
Nhớ lại chuyện anh xin nghỉ phép lần trước, hắn không nhịn được liếc nhìn anh, lầm bầm: “Đồng chí Khương Du Mạn xin nghỉ phép à?”
“Vâng,” Phó Cảnh Thần nhướng mày, “Cô ấy về thăm cha mẹ.”
Nguỵ Lưu Cương: “…” Trúng phóc !
Hắng giọng một cái, ông nói với giọng điệu thấm thía: “Dù sao thì vừa lên làm Đoàn trưởng không thể đi ngay được. Cậu đã tích lũy nhiều ngày nghỉ như vậy rồi, để sau này hẵng nghỉ phép.
Nói xong, ông vỗ vỗ vai Phó Cảnh Thần, “Đơn vị cậu không có ai trông nom, cứ tập trung huấn luyện Thần Phong doanh đi, rèn luyện những người lính này cho tốt. Vài ngày thôi mà, nhanh lắm.”