Giờ này khắc này, Mã Lão Tam và nhóm người Thần Phong doanh đang chuyển củi từ nhà ăn ra sân huấn luyện bỗng đồng loạt hắt xì.
Hắt xì lại còn có thể đ.á.n.h cùng lúc, mấy người phản ứng lại đều phá lên cười: “Có phải ai đang mắng chúng ta không?”
“Chắc chắn rồi! Nhưng mà bị mắng cũng chẳng sao, chắc chắn là do ghen tị với thành tích tốt của Thần Phong doanh chúng ta thôi!”
Phàn Cương lau mũi, “Nhanh lên nào, chúng ta chuyển hết số củi này đi, buổi tối còn có tiệc lửa trại, anh em mình tha hồ mà quẩy tung nóc!”
“Được!”
Vừa nghĩ đến tiệc lửa trại, mọi người lại tràn đầy nhiệt huyết, hăng hái làm việc.
Khác với không khí vui vẻ, hòa thuận của họ,
Trong văn phòng riêng được Sư đoàn 22 chuẩn bị cho Sư đoàn 16, không khí nặng nề khó tả.
Mạc Phương Hải nhìn Tư lệnh Hứa, giọng nói đầy vẻ kiềm chế giận dữ: “Hứa Thanh à Hứa Thanh, trước đây cậu đã bảo đảm với tôi thế nào, kết quả cậu xem người cậu tiến cử đã làm ra những chuyện gì?”
“Chuyện này tôi sẽ nghiêm khắc giáo huấn thằng bé.” Lòng Tư lệnh Hứa đang âm thầm buồn bực.
“Không chỉ là vấn đề giáo huấn đâu,” ngón tay Mạc Phương Hải gõ nhẹ lên bàn, “Nhiều lãnh đạo như vậy đều có mặt, nó lại trực tiếp ôm cô gái kia bỏ đi!
"Rốt cuộc quan hệ của Sở Văn Châu và nữ binh đó là thế nào?”
Nói xong câu cuối cùng, ánh mắt Mạc Phương Hải trở nên sắc bén, nhìn chằm chằm vào Tư lệnh Hứa.
Tư lệnh Hứa trong lòng khó chịu, Sở Văn Châu cũng chỉ là thầm thương trộm nhớ nữ binh kia, còn có thể có quan hệ gì? Thằng nhóc này thật đáng giận, lần trước bị xử phạt vẫn chưa đủ, lần này làm ầm ĩ còn đến trước mặt nhóm lãnh đạo Quân khu!
Ông ta vội vàng tìm cớ qua loa cho xong chuyện, lại bày tỏ nhất định sẽ cho Nguỵ lão một lời giải thích hợp lý, Mạc Phương Hải mới để ông ta rời khỏi văn phòng.
Vừa đi xuống lầu, ông ta vừa vặn đụng phải Quý Phương Thư.
“Cái thằng nhóc thối tha kia đâu?” Quý Phương Thư vừa thấy ông ta, liền bước nhanh đến.
“Anh làm sao biết được,” Tư lệnh Hứa đang đau đầu, “Em tìm nó làm gì? Em sắp tức đến đau n.g.ự.c rồi đây!”
Quý Phương Thư cũng phiền lòng rối trí, “Vừa rồi lão quân trưởng còn hỏi, cô gái kia có đề bạt lên chức vụ hay không, anh còn không hiểu ý sao?”
Chính vì nghe câu này mà bà ta bực bội đến mức không rảnh lo chuyện của Đoàn Ca vũ Hướng Dương, vội vàng chạy đến tìm chồng.
Chuyện nữ đồng chí có được đề bạt hay không, liên quan lớn nhất đến chuyện kết hôn! Sở Văn Châu lần này ở Hội thao quân sự toàn quân khu lại công khai ôm Khương Minh Hà đi, chẳng lẽ nó thực sự muốn cưới cô ta sao?
Sắc mặt Tư lệnh Hứa cũng trở nên nghiêm trọng, “Nguỵ lão lại nói như vậy sao…”
Hoàn cảnh gia đình người khác hắn không rõ, nhưng tình hình phức tạp của nhà họ Sở, tuyệt đối sẽ không đồng ý với một cô con dâu có thân thế tầm thường như vậy.
Nhưng quân trưởng và các vị lãnh đạo khác cũng không phải hạng ngượi dễ bị lừa gạt.
Nghĩ đi nghĩ lại, chuyện này cần thiết phải bàn bạc với em họ.
“Lẽ ra không nên cho thằng bé đến tham gia hội diễn!” Quý Phương Thư không nhịn được oán trách.
Nghe lời này, Tư lệnh Hứa cũng không vui, “Còn không phải do nữ binh của Đoàn Ca vũ các em gặp sự cố rớt xuống sao? Nếu cô ta không bị ngã, đã không có nhiều chuyện như vậy rồi!”
Cãi vã nổi lên, sau đó hai người tan rã trong không vui.
…
Đối với Sư đoàn 16, hôm nay là một ngày sứt đầu mẻ trán.
Nhưng đối với Sư đoàn 22, đêm nay tiệc lửa trại chính là niềm vui lớn của tất cả mọi người. Không chỉ có các tiết mục văn nghệ, mà còn có cả món dê nướng nguyên con trứ danh!
Cho nên, không chỉ có họ mà cả các quân tẩu trong khu gia binh cũng đang rộn ràng mong chờ.
Lúc Khương Du Mạn và Phó Hải Đường bế Tiểu Diệp về đến sân, Bạch Bình đã đứng cách hàng rào nói vọng sang kể về chuyện này.
Cuối cùng, cô ấy không giấu được vẻ hào hứng: “Chị chưa từng được tham gia một hoạt động nào náo nhiệt như vậy. Du Mạn này, phải nói là các em quá có bản lĩnh đấy. Vừa mới đến mà đã gián tiếp khiến nhóm người nhà bọn chị có dịp đi vui vẻ một phen!”
Những lời Bạch Bình nói hoàn toàn là sự thật.
Trước đây, dù Thần Phong doanh từng đạt thành tích tốt trong các cuộc thi đấu lớn của quân khu, nhưng không rực rỡ và toàn diện như năm nay. Ngay cả những quân tẩu đi làm ở nhà máy cũng nghe ngóng được tin Đoàn Văn công đã giành được lời khen ngợi hết lời từ tất cả các cấp chỉ huy.
Nghĩ đến tối nay được xem biểu diễn, ai nấy tan sở về nhà đều phấn khởi, nhiệt tình.
“Dĩ nhiên rồi!” Phó Hải Đường cười hì hì, “Tất cả là nhờ kịch bản của chị dâu em viết hay đó!”
Hai người họ nói chuyện phiếm cách sân, tiếng không to nhưng bên nhà đối diện lại nghe rõ mồn một.
“Không ngờ đấy, hoá ra em gái Phó doanh trưởng cũng là một người bốc phét.”
Đỗ Thu Hỷ vừa nhặt rau vừa lườm nguýt về phía đối diện: “Cái gì mà biên kịch! Tôi thấy là ‘bịa’ kịch thì có! Tự lừa mình dối người thì được, thế mà chị Bạch Bình còn tin sái cổ!”
Hôm nay nhà cô ta có vài quân tẩu đến chơi. Nghe xong lời này, những người kia nhìn nhau, thầm nghĩ trong chuyện này chắc chắn có “tin nóng”. Mọi người vội vàng dựng tai lên nghe ngóng.
“Các chị không biết đâu,” Đỗ Thu Hỷ nhanh nhảu kể hết mọi chuyện cũ. Sau đó, cô ta bĩu môi, vẻ mặt khinh thường ra mặt: “Trước cô ta đã khoác lác mà không cần bản thảo rồi, lần này thì mọi người đều nghe nói tiết mục của Đoàn Văn công đỉnh hơn cả tiết mục đoạt giải Nhất của Đoàn Ca vũ trước đây. Một quân tẩu như cô ta mà có thể viết hay hơn người chuyên nghiệp sao? Vậy mà cô ta với Bạch Bình còn kẻ dám nhận người dám nói. Chẳng qua chỉ là nói dối để lừa chúng ta thôi!”
Các quân tẩu khác tỏ vẻ ngờ vực.