Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 335

 
Một lát sau, có người lên tiếng: “Tôi nghe chồng tôi nói, biên kịch của Đoàn Văn công rất giỏi, còn đạt thành tích mười điểm tuyệt đối trong thi đấu b.ắ.n s.ú.n.g nữa.”

“Thế thì còn gì để bàn cãi nữa!”

Đỗ Thu Hỷ hừ lạnh một tiếng, tự tin mười phần: “Người ta không chỉ viết hay, mà tài b.ắ.n s.ú.n.g cũng siêu. Thế mà cô ta lại mặt dày đi giả mạo! Tôi thấy xấu hổ thay cho cô ta!”

Trong quân khu, quan hệ nam nữ là một vấn đề nghiêm túc. Hơn nữa, những nữ quân nhân đạt thành tích cao trong cuộc thi đấu lớn không phải ai cũng biết rõ thân phận. Vì vậy, dù có một số quân tẩu nghe chồng kể về chuyện hôm qua, họ vẫn không biết "Nữ biên kịch b.ắ.n s.ú.n.g mười điểm" đó là ai.

Thấy Đỗ Thu Hỷ nói chắc như đinh đóng cột, mọi người liếc nhìn nhau, ánh mắt đầy vẻ nghi ngại.

Tuy nhiên, vẫn có một quân tẩu thắc mắc: “Thế cô ta bịa chuyện này để làm gì?”

“Còn có thể là gì nữa?” Đỗ Thu Hỷ đặt rổ rau sang một bên: “Chính là chuyện lần trước tôi nói cô ta, cô ta cố tình dùng lời lẽ để bịt miệng tôi đó thôi!”

Những người khác nhìn nhau, “Cô ta còn làm như thế à?” Ngày thường, Khương Du Mạn gặp họ trên đường đều cười chào hỏi, thật sự không nghĩ cô ta là người có thể làm ra chuyện như vậy.

Đỗ Thu Hỷ liếc xéo về phía đối diện rồi nói: “Dù sao giấy cũng không gói được lửa! Tối nay chúng ta chẳng phải đi tham gia tiệc lửa trại sao? Đến lúc đó xem cô ta giải thích thế nào!”

Những quân tẩu còn lại không nói gì, xem như ngầm đồng ý.

Mấy người ngồi lại với nhau, chủ đề nhanh chóng chuyển sang chuyện khác.

Khương Du Mạn phía đối diện vẫn chưa hay biết gì về việc có người đang âm thầm chờ đợi cơ hội để bóc mẽ mình.

Sau khi ru Tiểu Diệp ngủ say, Khương Du Mạn và Phó Hải Đường ngồi đợi một lúc trong sân. Thấy Phó Cảnh Thần vẫn chưa về, hai người liền trở về phòng riêng.

Khương Du Mạn không buồn ngủ, về phòng xong không nghỉ trưa mà cầm bút phác thảo kịch bản tiếp theo. Hôm nay Văn Tâm đã khéo léo nhắc nhở cô, chỉ có một kịch bản hay thì chưa đủ, cần phải sáng tác thêm nhiều kịch bản mới mong có nền móng vững vàng.

Cô đang viết viết vẽ vẽ trên giấy, vừa mới sắp xếp lại xong suy nghĩ, đặt bút xuống thì cửa phòng đã bị đẩy ra.

Quay đầu nhìn, Phó Cảnh Thần từ bên ngoài bước vào.

Khương Du Mạn thu ánh mắt lại, thuận miệng hỏi: “Anh đi nói chuyện gì mà lâu vậy?”

Phó Cảnh Thần cởi áo khoác treo lên: “Chuyện thăng chức Đoàn trưởng.”

“Bang!”

Chiếc bút trong tay Khương Du Mạn rơi xuống đất. Cô không kịp nhặt, vội vàng quay người nhìn Phó Cảnh Thần, hai mắt sáng rực lên: “Anh sắp được thăng chức ư?”

Theo nguyên tác, việc Phó Cảnh Thần thăng quân hàm không nhanh như vậy. 

Một vị Đoàn trưởng trẻ tuổi như vậy, quả thật là hiếm có khó tìm trong toàn quân khu!

“Đúng vậy,” Phó Cảnh Thần thấy cô vui mừng như thế, đáy mắt cũng ánh lên ý cười. Anh ngồi xuống mép giường giải thích: “Văn kiện sẽ sớm được thông báo thôi.”

Bàn viết ở ngay cạnh giường, hai người đối diện nhau ngồi, khoảng cách rất gần. Thấy chiếc bút rơi bên cạnh, Phó Cảnh Thần còn thuận tay nhặt lên đưa cho cô.

Thế nhưng, Khương Du Mạn không thèm nhìn bút, trực tiếp nhào tới: “Anh giỏi quá!”

Phó Cảnh Thần chỉ kịp đưa tay vòng qua eo cô, hai người đã cùng nhau ngã xuống giường.

Chiếc giường mềm mại rung lên khe khẽ dưới sức nặng của hai người.

Khương Du Mạn tựa vào hõm cổ anh, giọng điệu thân mật xen lẫn niềm tự hào, khiến người nghe không khỏi chìm đắm: “Sau này, nếu em đi ra ngoài, người ta hỏi đối tượng của em là ai, em nên đổi miệng nói là Phó Đoàn trưởng rồi.”

Ôm cô trong vòng tay, lắng nghe giọng nói ấm áp của cô, mọi sự khó chịu về việc nghỉ phép không thành của Phó Cảnh Thần bỗng chốc tan biến. Cái danh xưng "Vợ Đoàn trưởng" vừa nghe đã khiến anh không thể kiềm được mà cong môi cười. Đặc biệt, nó lại được thốt ra từ miệng cô, cảm giác này hoàn toàn khác biệt.

Mọi sự nỗ lực đều xứng đáng.

Cứ thế, hai người lặng lẽ nằm trên giường, tận hưởng giây phút riêng tư đã lâu không có.

“Măm măm!” Đúng lúc này, một giọng nói non nớt đột nhiên vang lên.

Hai người quay đầu nhìn, Phó Tư Diệp không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang nằm bò nhìn họ. Đôi mắt bé tròn xoe, đen láy, đồng tử phản chiếu hình ảnh ba mẹ. Thấy họ nhìn lại, bé liền cười tít mắt.

“Tiểu Diệp,” Khương Du Mạn ngồi dậy, vỗ tay: “Lại đây với măm măm.”

Phó Tư Diệp đã có thể chập chững đi vài bước nếu có người đỡ, nhưng bò vẫn là sở trường. Nghe thấy tên mình, bé nhanh chóng hự hự bò lại.

“Ngoan quá, tiểu bảo bối!” Khương Du Mạn bế bé lên, hôn một cái lên má, rồi đưa bé về phía vòng tay Phó Cảnh Thần: “Mau thơm ba ba đi, nói, Ba ba giỏi quá!”

Tiểu Diệp nghe không hiểu hết lời mẹ nói, nhưng bé hiểu được từ “thơm”. Lập tức, bé chụm môi lại, hướng về phía Phó Cảnh Thần.

Phó Cảnh Thần đưa tay đón lấy con, mặt anh đã bị thơm liên tiếp mấy cái.

Tiểu Diệp thơm như một chú chim gõ kiến, sau đó nhanh chóng quay đầu nhìn mẹ, như chờ đợi lời khen.

Khương Du Mạn vỗ tay: “Thơm thêm hai cái nữa!”

Tiểu Diệp bắt chước mẹ vỗ tay, rồi lại thơm ba ba, khiến Khương Du Mạn bật cười: “Tiểu Diệp cũng vỗ tay cho ba ba sao?”

Tiểu Diệp ngơ ngác ngẩng đầu.

Bộ dáng này quá đỗi đáng yêu, Khương Du Mạn cười vài tiếng. Thấy Phó Cảnh Thần không có phản ứng gì, cô quay sang nhìn anh.

Anh đang thất thần, không biết đang suy nghĩ gì.

“Anh đang nghĩ gì đấy?” Cô kề sát lại hỏi anh.
 

Bình Luận (0)
Comment