Phó Cảnh Thần nhìn cô, ánh mắt như lấp lánh những mảnh sáng nhỏ, anh nói rất nghiêm túc: “Nghĩ xem bao giờ thì có thể thăng quân hàm tiếp theo.”
Bị vợ và con trai vây quanh, hết lời ca ngợi khiến những khó chịu ban đầu của Phó Cảnh Thần đã sớm bay lên chín tầng mây, thậm chí còn có chút mong chờ lần thăng cấp tiếp theo.
Khương Du Mạn đương nhiên hiểu ý anh. Cô ho khan một tiếng, đối diện thẳng với Phó Cảnh Thần, khóe môi cong lên, vô cùng xinh đẹp: “Tiếp tục cố gắng nhé, Đồng chí Phó Cảnh Thần.”
Phó Cảnh Thần đưa tay che mắt Tiểu Diệp, cúi người sát lại...
Cho đến khi tách ra, Tiểu Diệp còn quay đầu nhìn quanh, không hiểu vừa rồi đã có chuyện gì xảy ra.
Buổi chiều, sau khi Phó Hải Đường ngủ trưa dậy, Khương Du Mạn cũng chia sẻ tin vui này cho cô ấy.
Phó Hải Đường cực kỳ vui mừng: “Đến lúc đó ba mẹ mà biết, nhất định sẽ rất vui.” Cô biết cha mẹ đã đặt kỳ vọng rất lớn vào anh trai mình.
Dừng một chút, cô lại hỏi: “À mà chị dâu này, khi nào chúng ta về thăm nhà vậy?”
Từ lần gửi thư về trước, cô đã luôn đếm từng ngày chờ đợi hội diễn kết thúc, chỉ mong sớm được gặp cha mẹ.
Khương Du Mạn nhìn Phó Cảnh Thần, Phó Hải Đường cũng nhìn theo.
Đón ánh mắt của cả vợ và em gái, Phó Cảnh Thần không giấu giếm được, đành thuật lại lời của Nguỵ Lưu Cương.
Nghe xong, cả hai người đều nhíu mày.
“Không sao,” Khương Du Mạn là người phản ứng lại đầu tiên, cô an ủi Phó Hải Đường: “Dù sao sau này còn có cơ hội nghỉ phép. Lần này không được thì chờ lần sau.”
“Cũng phải,” Phó Hải Đường cũng nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng: “Nói không chừng ba mẹ thấy Tiểu Diệp rồi, còn chẳng nhớ đến anh nữa ấy chứ!”
Khương Du Mạn dở khóc dở cười, nhưng nghĩ kỹ lại, quả thật có khả năng đó. Dù sao cũng là cách một đời, tuy cha mẹ chồng thương nhớ con trai, nhưng con trai thì họ đã nhìn hơn hai mươi năm, gương mặt chẳng có gì thay đổi, lại còn không đáng yêu. Còn cháu trai thì hoàn toàn ngược lại, huống hồ bé giờ đã lớn hơn hồi nửa tuổi. Dù có ảnh chụp, họ vẫn muốn thấy tận mắt cơ.
Nhân tiện nói đến, ngày sửa án xử sai của cha mẹ chồng cũng không còn xa. Không biết hiện tại đã có tin tức gì truyền ra chưa. Nếu cha mẹ chồng có thể được minh oan, trở về Kinh thành, cả gia đình đoàn tụ, đó mới là những ngày tốt đẹp nhất.
“Cốc cốc cốc...”
Đang nghĩ đến đó, tiếng gõ cửa vang lên. Tiếp theo là giọng nói của Bạch Bình vang lên: “Du Mạn, Hải Đường, các cô còn chưa ra à? Nghe nói lửa trại đã cháy to rồi, chúng ta mau qua đó thôi!”
Tiệc lửa trại tối nay ở quân doanh không chỉ có người của Sư đoàn 22, mà còn có cả lính từ các sư đoàn khác, ai muốn tham gia thì tham gia. Buổi chiều, quân trường đã cho người chở dê đến rồi, có thể đoán được buổi tối sẽ náo nhiệt đến mức nào.
“Chị Bạch, chúng em đến ngay đây!” Phó Hải Đường nhanh chóng đáp lời.
Nói xong, cô ấy vội vàng đứng dậy. Mọi người đều mặc quân phục nên không cần thay quần áo. Khương Du Mạn thấy cô ấy chỉ tết một b.í.m tóc đơn giản, liền giúp cô ấy chải lại thành kiểu tóc hai bên xinh xắn hơn.
Trên đường đi ra sân huấn luyện, Phó Hải Đường thỉnh thoảng đưa tay vuốt mái tóc tết hai bên của mình, vừa ngại ngùng lại vừa vui.
Lúc này, sân huấn luyện đã khác hẳn ngày thường, khắp nơi đều chất sẵn củi cho lửa trại, ở giữa chừa lại một khoảng đất trống rộng lớn, chắc hẳn là nơi Đoàn Văn công sẽ biểu diễn tối nay.
Khó khăn lắm mới có dịp náo nhiệt như vậy, đã có không ít người chờ sẵn bên ngoài.
Người của Sư đoàn Thần Phong thấy Phó Cảnh Thần đến, như tìm được tổ chức, đồng loạt chạy tới. Ánh mắt họ không ngừng nhìn chằm chằm khuôn mặt Phó Tư Diệp.
Bị nhiều người cao lớn nhìn chằm chằm, Phó Tư Diệp nhanh chóng vùi mặt vào vai Khương Du Mạn, giống như một chú đà điểu, không cho ai nhìn.
“Toàn tại cậu đấy,” Mã Lão Tam đ.ấ.m Phàn Cương một cái: “Cậu xem cậu dọa con trai của Doanh trưởng thành cái dạng gì rồi!”
“MN!” Phàn Cương đưa tay khóa cổ Mã Lão Tam: “Mấy người ai cũng có phần, đừng nói mỗi mình tôi!”
Vì chưa tập hợp, mọi người nói cười rôm rả, không khí khá hài hòa.
Cho đến khi Lưu Ngọc Thành nhìn về phía cổng sân huấn luyện, mắt hắn đột nhiên mở to:
“Cái tên thiếu bia hạng ba ôm nữ binh kia sao lại đến đây?”
Cái biệt danh “thiếu bia hạng ba ôm nữ binh” đã sớm lan truyền khắp Thần Phong doanh. Vừa nghe lời này, mọi người đều nhìn theo.
Quả nhiên, Sở Văn Châu đang đứng ở cách đó không xa, nhìn xung quanh, có vẻ như đang tìm kiếm ai đó.
“Nhìn đông nhìn tây, đang tìm cái gì vậy nhỉ?” Mã Lão Tam lầm bầm.
“Lại tìm nữ binh nữa à?” Phàn Cương nhìn ra phía sau: “Đoàn Ca vũ Hướng Dương chẳng phải đã về hết rồi sao?”
Việc ở Hội diễn quá đáng xấu hổ, vậy mà hắn ta còn mặt dày dám xuất hiện ở đây.
Đêm nay, tiệc lửa trại chính là buổi liên hoan mừng công của Sư đoàn 22. Việc Đoàn Hướng Dương đã trở về ai cũng biết. Vậy cớ gì mà Sở Văn Châu lại xuất hiện ở đây ?
Mấy người nghĩ mãi cũng không ra.
Không đợi họ kịp nghĩ thêm, tiếng của Đoàn trưởng Lâm đã vang lên từ đài chủ tịch: "Các đồng chí dẫn đoàn điểm danh quân số, đưa anh em vào sân!"
Mọi người vội vàng hoàn hồn, nhanh chóng chạy đi xếp hàng.