Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 339

 
Tư lệnh Hứa nhìn rõ xong, hít một hơi lạnh, quay đầu chất vấn Nguỵ Lưu Cương: "Chuyện gì thế này, Sư trưởng Nguỵ?"

Người bị đ.á.n.h ra nông nỗi này, ông ta biết ăn nói thế nào với bố mẹ Sở Văn Châu đây?

"Khụ khụ khụ," Nhìn hai bên khóe miệng của Sở Văn Châu đã tím tái, Nguỵ Lưu Cương nén cười: "Lão Hứa à, ông đừng nóng vội, một cây làm chẳng nên non..." 

Ngày thường cũng không thấy gọi "Lão Hứa", lúc này có chuyện lại gọi thân mật như vậy.

"Cái gì mà một cây làm chẳng nên non?"

Tư lệnh Hứa suýt bị Nguỵ Lưu Cương chọc cho tức c.h.ế.t. Ông ta chỉ có thể nhìn về phía Ngụy lão: "Quân trưởng."

Trên mặt Hạng Lập Phong không có vết thương nào, ngược lại là Sở Văn Châu mặt mũi bầm dập. Chuyện này nhất định phải cho ông ta một lời giải thích.

Tiệc lửa trại trong quân doanh lại xảy ra ẩu đả, lão quân trưởng đương nhiên không thể làm ngơ. Ông nhìn Hạng Lập Phong: "Cậu nói."

Bởi vì sự cố bất ngờ này, lửa trại buộc phải tạm dừng. Những nữ binh đoàn văn công phía sau đều nhìn về phía này.

Hạng Lập Phong liếc mắt qua bên kia.

Sau đó, hắn mở miệng tnói: "Thấy hắn chướng mắt, nên rủ hắn tỉ thí."

Nghe vậy, Sở Văn Châu cũng nhẹ nhàng thở phào một cái.

Nói thật, hắn thực sự lo lắng Hạng Lập Phong sẽ kể ra chuyện hắn muốn tìm nữ binh của đoàn văn công.

Hắn lén làm thì được, nhưng nếu làm lớn chuyện đến tai Quân trưởng, thì dù là bố ruột hắn cũng sẽ ra tay thu thập hắn.

May mắn thay, cô gái kia có vẻ cũng rất quan trọng trong lòng người này. Để không làm tổn hại danh dự của cô, hắn lại dám trực tiếp nhận lỗi về mình.

“Khụ khụ, ha ha, khụ khụ.” Nguỵ Lưu Cương ho khan một tràng, nhưng giọng điệu rõ ràng là ... khoái chí.

Ông nhìn bầu trời tối đen, cố gắng kìm nén tiếng cười đang trực trào ra. Lần đầu tiên, ông thấy Hạng Lập Phong thuận mắt đến thế.

Ngụy Liêu cũng sững lại, mất một lúc lâu mới quay sang nhìn Sở Văn Châu: “Chỉ có vậy thôi sao? Chỉ là ‘luận bàn’ ư?”

Sở Văn Châu lúc này có thể nói gì, chỉ còn cách chấp nhận.

“Lưu Cương, đồng chí nói xem nên xử lý thế nào?” Ngụy Liêu trực tiếp hỏi ý kiến Nguỵ Lưu Cương.

“Cấm túc, đương nhiên là phải nhốt lại rồi.”

Nguỵ Lưu Cương chỉ thẳng vào Hạng Lập Phong: “Đêm tiệc lửa trại vui vẻ thế này mà đồng chí lại gây gổ đ.á.n.h nhau, nhất định phải cấm túc ba ngày!”

Mọi người ở Ngũ Doanh nhìn nhau, rõ ràng là rất muốn xin xỏ giảm nhẹ hình phạt.

Thế nhưng, ngay giây tiếp theo, Nguỵ Lưu Cương lại chỉ tay về phía họ: “Còn các đồng chí nữa!”

Ông chắp tay sau lưng, nghiêm giọng: “Biết rõ doanh trưởng của mình đ.á.n.h nhau, mà các đồng chí chỉ đứng ngoài xem, còn bao che! Cũng đi theo cùng nhốt lại hết đi!”

Thoạt nghe qua, vquyết định xử phạt nhiều người như vậy dường như không có vấn đề gì. Nhưng chính vì xử phạt quá nhiều người, nên chuyện này mới thành vấn đề.

Hứa Tư lệnh không dễ bị lừa gạt, tỏ vẻ nghi ngờ: “Nguỵ Sư trưởng, phòng tạm giam của các ông có hạn, cấm túc nhiều người như thế, chẳng phải sẽ làm mất đi chức năng cải tạo cơ bản sao?”

“Vậy ông nói xem phải làm sao bây giờ?”

Nguỵ Lưu Cương dù sao cũng được xem là một "lão nhân tinh" a, người tới thì ta đỡ, sợ cái gì: “Ông không vừa lòng à? Vậy thì xin Quân bộ cấp thêm quân phí cho Sư đoàn 22 của chúng tôi, để chúng tôi xây thêm mấy phòng tạm giam nữa.”

Ông vỗ tay một cái, nói như thể mình hoàn toàn có lý: “Nói cho cùng, người của ông còn đ.á.n.h người của Sư đoàn 22 chúng tôi! Ông xem Hạng Lập Phong kìa, mặt cũng bị trầy da rồi đó!”

“Ông!”

Dù Hứa Tư lệnh tự nhận là người có tính khí tốt, nhưng cũng bị lời lẽ của Nguỵ Lưu Cương làm cho đỏ bừng mặt. Vết thương trên mặt Hạng Lập Phong chỉ là trầy da nhẹ, sao có thể so sánh với Sở Văn Châu được? Sở Văn Châu mặt mũi bầm dập, ngày mai còn không biết sưng vù thành cái dạng gì.

Khổ nỗi, Sở Văn Châu lại như một cái bình hồ lô bị cưa miệng, chẳng nói được một lời nào.

Ngụy Liêu trầm ngâm một lát rồi đưa ra quyết định: “Nếu cả hai chỉ là luận bàn, mà đồng chí Hạng Lập Phong lại vừa giành được huy chương vàng, vậy thì cấm túc một ngày thôi.”

Nói xong, ông liếc nhìn Hứa Tư lệnh một cái đầy thâm ý.

Đón ánh mắt của Nguỵ lão, Hứa tư lệnh hiểu.

Xem ra chuyện hôm nay, Quân trưởng thật sự rất không hài lòng với Sở Văn Châu, nếu không đã chẳng công khai bênh vực Hạng Lập Phong.

Nghĩ đến đó, lòng ông ta rối như tơ vò, tự nhiên không còn tâm trí để tranh cãi về hình phạt của Hạng Lập Phong nữa, đành theo Ngụy Liêu trở về vị trí.

Nguỵ Lưu Cương là người cuối cùng rời đi. Ông nhìn quanh một lượt, rồi lách đến trước mặt Hạng Lập Phong, vỗ vỗ vai hắn.

Ông xoay người đi sóng vai cùng hắn, thừa lúc không ai để ý, giơ ngón cái lên về phía anh: “Đánh còn rất đối xứng đấy!”

Nói rồi, ông lại nhìn quanh một lần nữa, thong thả quay về chỗ của mình.

Sau khi màn kịch của Ngũ Doanh kết thúc, Tô Văn Tranh tiếp tục bài phát biểu của mình.

Đêm tiệc lửa trại này không chỉ có sự hiện diện của đích thân Ngụy Liêu mà còn có sự tham gia của phóng viên phụ bản văn nghệ của báo quân đội. Vì thế, cuối cùng bà đã tổng kết:

“... Tóm lại, lần này vở kịch 《 Nhiệt Huyết Phương Hoa 》 có thể đạt được thành công lớn như vậy, ngoài sự luyện tập chăm chỉ của các nữ binh, còn là công sức vất vả của từng người trong Đoàn Văn Công ở phía sau.”

 

Bình Luận (0)
Comment