Tư lệnh Hứa bước vào phòng, bật đèn lên, thấy vợ mặc chiếc áo ngủ lụa ngồi trước bàn trang điểm trong bóng tối, ông ta giật mình: “Sao tối thế này em không bật đèn lên?”
“Em còn đâu tâm trạng mà bật đèn?” Quý Phương Thư bực dọc nói.
“Lại làm sao nữa?” Tư lệnh Hứa đặt đồ trên tay xuống, ngồi xuống mép giường, “Hôm nay lại gặp Đoàn trưởng Tô của Đoàn văn công à?”
Dù sao cũng là vợ chồng, Quý Phương Thư có chuyện gì cũng kể cho ông ta nghe, nên ông ta cũng đoán được.
Ông ta không nhắc đến thì thôi, vừa nhắc đến chuyện này, oán khí của Quý Phương Thư suýt chút nữa là không kìm nén được.
“Tô Văn Tranh lần này chẳng qua chỉ thắng em một lần thôi mà? Thế mà cô ta cứ muốn mỗi ngày phải đến Phòng Tuyên truyền lượn lờ một vòng. Đáng ghét hơn, cấp trên lại còn thiên vị, trước đây vở 《Đi tới 》cũng đâu có được ưu ái như thế!”
Oán hận nói xong, bà ta như nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn Tư lệnh Hứa: “Không được, lão Hứa, lần này anh nhất định phải giúp em một tay!”
Tư lệnh Hứa đang trầm ngâm, nghe vợ nói vậy liền hoàn hồn ngay lập tức: “Giúp gì, em nói đi.”
Quý Phương Thư nhanh chóng xoa nốt kem dưỡng da lên mặt, rồi ngồi xích lại gần ông: “Cái cô Khương Du Mạn đó là một nhân tài! Anh nói xem, làm thế nào để cô ấy về Đoàn Ca vũ Hướng Dương được nhỉ?”
Chuyện này bà ta đã cân nhắc trong lòng hai ngày rồi.
Là một biên kịch tân binh, vở kịch ca vũ đầu tiên đã có thể được đăng trên tạp chí văn nghệ, nổi tiếng khắp quân khu, tài năng này tuyệt đối không thua kém Văn Tâm ngày trước. Hễ là biên kịch tài năng, bà ta đều muốn "đào" về cho Đoàn Hướng Dương.
“Em nằm mơ đấy à?”
Ánh mắt Tư lệnh Hứa có vẻ khó nắm bắt: “Đoàn trưởng Tô không đời nào đồng ý, hơn nữa việc điều chuyển trong quân khu cũng không dễ dàng." Tình huống của Khương Du Mạn không hề đơn giản, cô không chỉ là biên kịch đang nổi, mà còn là ân nhân của Ngụy Tình, lão quân trưởng cũng rất thưởng thức Khương Du Mạn. Đang yên đang lành, sao người ta có thể chuyển về Đoàn Ca vũ Hướng Dương được?
“Thế thì phải làm sao bây giờ?” Quý Phương Thư xụ mặt xuống, “Chẳng lẽ cứ để cho Đoàn Văn công kia đè đầu cưỡi cổ chúng ta mãi sao!”
Bà ta từ trước đến nay đều là người hiếu thắng, chỉ cần nghĩ đến Tô Văn Tranh vượt mặt mình, trong lòng lại cảm thấy khó chịu vô cùng.
Tư lệnh Hứa an ủi: “Văn Tâm không phải chỉ có vở《Đi tới 》là tác phẩm xuất sắc sao ? Em lấy gì đảm bảo Khương Du Mạn sẽ khác, sẽ luôn có tác phẩm xuất sắc?”
Văn Tâm quả thực là một ví dụ tốt, nhắc đến cô ta khiến Quý Phương Thư an tâm hơn không ít. Nhưng trong lòng bà ta vẫn cứ ấm ức.
Thấy vậy, Tư lệnh Hứa ôm lấy vai vợ: “Đừng nghĩ nhiều nữa. Chuẩn bị tốt cho Hội diễn Chào mừng ngày thành lập quân đội sắp tới. Loại bỏ những người không chuyên tâm nhảy múa, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Nói đến đây, cả hai vợ chồng lại cùng lúc nghĩ đến chuyện của Khương Minh Hà và Sở Văn Châu, càng thấy đau đầu hơn.
Sở Văn Châu công khai ôm đi nữ quân nhân, nhưng lại không chịu trách nhiệm. Hiện tại các cấp lãnh đạo đều đang chú ý đến chuyện này, mấy trưởng bối như họ lo đến mức tóc cũng sắp rụng hết rồi.
Tiếp theo, hai vợ chồng tiếp tục bàn bạc xoay quanh chuyện này, cuối cùng không đề cập gì đến Khương Du Mạn nữa.
Khác với không khí nặng nề của nhà họ Hứa, mấy ngày nay Phó gia sống trong hòa thuận và ngọt ngào.
Tất cả những người trong khu gia đình từng hiểu lầm Khương Du Mạn là quân tẩu "không ra gì" đều đã tìm đến tận cửa giải thích và xin lỗi.
Mọi người đều bị Đỗ Thu Hỷ dẫn dắt, hơn nữa họ cũng không làm gì quá đáng với cô, nên Khương Du Mạn cũng không ôm hận.
Tuy nhiên, nguồn cơn của tin đồn là Đỗ Thu Hỷ, lại không hề xuất hiện.
Từ ngày biết được sự thật, cô ta đã đóng cửa im lìm, nhìn có vẻ không hề có ý định thừa nhận sai lầm.
Về chuyện này, Bạch Bình khinh thường ra mặt: “Sao cái miệng lại thiếu đạo đức đến thế? Đặt điều nói xấu người ta, giờ thì giả c.h.ế.t không ló mặt ra.”
Phó Hải Đường,đang được nghỉ phép, cũng gật đầu: “Em còn không biết cô ta nói những gì đâu. Giờ thì tài năng của chị dâu em, ai trong quân khu mà không biết?”
Rõ ràng câu đầu còn đầy phẫn nộ, nhưng nói đến cuối lại lộ rõ vẻ đắc ý.
Bạch Bình bật cười nhìn Phó Hải Đường: “Không sao đâu. Mọi người trong lòng đều có một cán cân công bằng. Chờ xem, sau này cô ta còn mặt mũi nào mà gặp người khác nữa không?”
“Cũng phải.” Phó Hải Đường lại vui vẻ, xách Tiểu Diệp lên, dạy thằng bé tập đi.
Bạch Bình nhìn thấy Phó Hải Đường vui vẻ như thế, Bạch Bình quay sang nháy mắt với Khương Du Mạn: “Em đúng là có phúc khí thật đấy, không chỉ Phó Doanh trưởng đối tốt với cô, mà cô em chồng cũng yêu thương.”
Khương Du Mạn cười khẽ: “Đấy là chị còn chưa thấy cha mẹ chồng em đâu.”
Sự đối xử tốt của Phó Vọng Sơn và mẹ Phó với cô lại khác với Phó Cảnh Thần và Phó Hải Đường. Đặc biệt là Mẹ Phó, rõ ràng là mẹ chồng mà đối với cô như mẹ ruột vậy.
Nhắc đến hai ông bà, Khương Du Mạn cũng thấy có chút nhớ nhung. Vốn dĩ đã nói xong Hội diễn sẽ về thăm, nhưng mấy ngày qua Tô Văn Tranh phải chạy lo tuyên truyền khắp nơi, chắc phải hai hôm nữa giấy nghỉ phép mới được duyệt.
“Cha mẹ chồng em cũng tốt nữa à?” Bạch Bình càng hâm mộ: “Mệnh tốt, được gả đến gia đình cũng tốt. Đúng là con người ta vẫn khác nhau ở cái "mệnh"”
Không ai nghe kể về gia đình này mà không thấy ngưỡng mộ.
Nhưng ngẫm lại bản thân Khương Du Mạn cũng rất ưu tú. Cô ấy vừa xinh đẹp, lại vừa viết được kịch bản làm rung động cả quân khu, lại còn b.ắ.n s.ú.n.g được mười vòng, làm sao có thể là người bình thường được chứ?