Tuy nhiên, tất cả những xáo trộn này, tạm thời vẫn không liên quan gì đến Khương Du Mạn và Phó Hải Đường, lúc này, hai người nghĩ đến việc sắp được gặp vợ chồng Phó Vọng Sơn, ai nấy đều rất vui mừng.
Thấy hai người phấn khởi như vậy, Tô Văn Tranh còn dặn dò:
“Du Mạn này, kỳ nghỉ lần này phê duyệt dài ngày đấy, lúc về cô có thể tranh thủ suy nghĩ thêm về kịch bản nhé.”
Tiết mục của họ trong đêm hội diễn mừng ngày thành lập Quân đội chắc chắn vẫn là 《 Nhiệt Huyết Phương Hoa 》, nhưng kịch bản hay thì không bao giờ thừa. Sau khi nếm được quả ngọt, Tô Văn Tranh đã không còn thỏa mãn với hiện tại nữa.
“Đoàn trưởng cứ yên tâm, tôi sẽ làm ạ.” Khương Du Mạn đáp ứng ngay.
Có lẽ việc sáng tác một kịch bản hay cần rất nhiều tâm sức, nhưng Khương Du Mạn lại rất tận hưởng quá trình này.
Lần này 《 Nhiệt Huyết Phương Hoa 》 được hưởng ứng tốt như vậy càng làm cô thêm phần tự tin.
“Thế thì tôi yên tâm rồi.” Tô Văn Tranh đích thân đưa hai người ra khỏi khu văn phòng.
Thấy Ngụy Tình và Văn Yến đang đợi sẵn bên ngoài, bà mới quay trở lại văn phòng.
Lúc quay đi, bà còn thầm cảm thán, người khác thì không nói, nhưng cô tiểu thư khó tính Ngụy Tình lại có thể yêu thích hai người này đến thế quả là hiếm thấy.
Điều đó đủ để chứng minh, hai người họ quả thực có điều gì đó hơn người.
Ngụy Tình không biết Đoàn trưởng Tô nghĩ vậy, vừa thấy Khương Du Mạn và Phó Hải Đường bước ra là cô nàng đã chạy ngay đến.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp rạng rỡ của Ngụy Tình, Khương Du Mạn vẫn có chút không yên tâm, “Trong thời gian cô về, hai em phải luyện vũ đạo chăm chỉ đấy nhé, trời nắng to thế này, đừng có la cà ngoài sân tập nhiều.”
Trước đây, cô đã từng thấy thương cho Ngụy Tình, rõ ràng có một ‘lá bài’ tốt đến thế, lại chỉ vì lấy một người chồng ‘phượng hoàng nam’ mà cuộc sống trở nên bừa bộn, đầy rẫy mâu thuẫn.
Nhưng lúc đó, đối với Nguỵ Tình, cô chỉ là người ngoài, không có cách nào.
Bây giờ cô đã là bạn của Ngụy Tình, hiểu rõ cô ấy là một người hoạt bát, thẳng thắn đến nhường nào, khó tránh khỏi việc muốn giúp cô ấy tránh xa ‘hoa đào thối’ kia.
“Em biết rồi mà,” Ánh mắt Ngụy Tình lướt qua mặt Khương Du Mạn, đầy vẻ ngưỡng mộ, “Em sẽ chống nắng thật kỹ.”
Cô Du Mạn vừa trắng vừa đẹp, trông đặc biệt có khí chất. Khoảng thời gian này cô nhất định phải ngoan ngoãn tập luyện, không ra ngoài phơi nắng, cố gắng dưỡng da trắng lại một chút.
Thấy vậy, Khương Du Mạn tạm thời yên tâm.
Chuyện tương lai, cô không thể nói thẳng ra để nhắc nhở.
Dù sao thì trong thời gian này Kiều Vân Thâm cũng không có cơ hội tiếp xúc riêng với Ngụy Tình, mà Nguỵ Tình cũng đã bớt quan tâm đến hắn ta.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, chắc sẽ không nảy sinh ‘tia lửa’ gì.
Buổi tối, cô bắt đầu thu dọn hành lý.
Phó Cảnh Thần nhìn cô cứ như con quay bận rộn tới bận rộn lui, thứ gì cũng muốn mang về cho bố mẹ chồng xem, lòng anh vừa đầy ắp, vừa có chút chua xót, nhưng càng nhiều là ngọt ngào.
Anh đặt Phó Tư Diệp ngồi ngay ngắn trên ghế, rồi cũng đứng dậy giúp Khương Du Mạn sắp xếp.
Hai người ngồi xổm sát cạnh nhau, Khương Du Mạn vô thức mở lời: “Huy chương của anh mang về, cả giấy khen nữa, quần áo bên đó mang qua…”
Cô nói gì, Phó Cảnh Thần làm theo đó.
Nếu không phải văn kiện thăng chức Đoàn trưởng không nằm trong tay anh, e là Khương Du Mạn cũng sẽ nhét luôn vào hành lý.
Phó Tư Diệp ngồi trên chiếc ghế nhỏ, nhìn ba mẹ ngồi xổm trong phòng, giữa họ bày một đống đồ vật, cả tay cả chân đều cử động.
Tiếng động cậu bé tạo ra là chuyện thường, nên hai người đang kiểm kê đồ đạc cũng không để ý.
Thấy ba mẹ không để tâm đến mình, Tiểu Diệp tức giận nhíu cặp lông mày nhỏ xíu, vịn vào mép giường, vậy mà lại đứng dậy.
Chờ đến khi Khương Du Mạn và Phó Cảnh Thần xác nhận không còn sót đồ vật gì, ngẩng đầu lên, liền thấy cảnh tượng này.
Phó Tư Diệp giơ hai bàn tay nhỏ ra phía trước người, trông như một chú vịt con, vụng về nhưng kiên định bước một bước về phía họ.
Cậu bé lảo đảo, rồi lại cố hết sức dùng bàn tay nhỏ giữ vững thăng bằng.
Hai người nhìn nhau, trong lòng vừa phấn khích vừa kích động, không hẹn mà cùng giữ im lặng, chỉ đứng im, cúi người nhìn cậu bé.
Trong ánh mắt vừa căng thẳng vừa chờ đợi của họ,
Bóng dáng nhỏ bé kia tuy đi đứng vẫn còn chập chững, thậm chí trên đường còn bị ngã sấp xuống, nhưng lần nào cũng có thể tự mình đứng dậy.
Một bước, hai bước, ba bước.
Thấy cậu bé ngày càng đến gần,
Phó Cảnh Thần ngồi xổm xuống, dang tay về phía cậu bé, khẽ giọng cổ vũ, “Tiểu Diệp, tới chỗ ba ba này!”
Nhìn thấy ba ba mở rộng vòng tay, Tiểu Diệp dừng lại một lát, như thể đang cân nhắc khoảng cách.
Càng vào lúc này, Khương Du Mạn và Phó Cảnh Thần càng căng thẳng.
May mắn thay, Tiểu Diệp chần chừ một chút, vẫn giơ hai tay lên, chập chững nhưng kiên định đi về phía ba ba, cuối cùng ngã thẳng vào lòng ngực anh.
Được ôm vững rồi, cậu bé còn ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đen láy nhìn Phó Cảnh Thần cười, “Ba ba.”
“Giỏi lắm con trai.” Phó Cảnh Thần một tay bế bổng cậu bé lên, người vốn dĩ nội liễm về cảm xúc như anh cũng không kìm được mà hôn lên má con trai một cái.
Khương Du Mạn rúc vào bên cạnh hai cha con, cũng dùng tay v**t v* bàn tay nhỏ của Phó Tư Diệp, “Con biết đi rồi đấy, bảo bối.”
Nói rồi, cô còn quay sang nhìn Phó Cảnh Thần, hai mắt long lanh, “Chúng ta vừa mới thu dọn đồ đạc thôi, vậy mà con đã biết đi rồi.”
“Đúng vậy.” Phó Cảnh Thần nhìn lại cô, khóe miệng khẽ nhếch.
Từ hai tháng tuổi biết ngẩng đầu, bốn tháng tuổi biết lật người, sáu tháng tuổi đột nhiên biết ngồi, tám tháng tuổi bò khắp nơi… Cho đến bây giờ bắt đầu biết đi, đứa trẻ quả thật là mỗi tháng đều đang thay đổi, không biết ngày nào lại mang đến bất ngờ.
Hồi tưởng lại những khoảnh khắc này,
Phó Cảnh Thần lại nghĩ đến môi trường lớn lên của chính mình.
Từ nhỏ, Phó Vọng Sơn đã yêu cầu nghiêm khắc ở anh, mong anh trở thành người đàn ông cứng cáp, anh vốn nghĩ mình cũng sẽ như vậy với con.
Nhưng khi tận mắt thấy Tiểu Diệp bước về phía mình, hy vọng lớn nhất của anh lại là sau này con dù đi hay chạy cũng đừng bị thương.
Chỉ cần khỏe mạnh, vui vẻ lớn lên, vậy là đã tốt lắm rồi.