"Mẹ ơi, là tại đơn vị không duyệt phép ạ." Khương Du Mạn nhanh chóng giải thích. "Cảnh Thần đưa tụi con lên tàu hỏa rồi mới đi làm."
"Đúng đấy, Cảnh Thần nhà chị xem vợ con như tròng mắt vậy đó, không có lý do bấng khả kháng sao nó có thể không cùng về ?" Dì Lý ở bên cạnh cũng cười nói.
Mẹ Phó vì quá lo lắng nên mới rối trí, nay nghe mọi người nói, bà trấn tĩnh lại, thấy đúng là như vậy, lúc này mới không nói gì thêm nữa.
Còn ba Phó, ánh mắt ông đã dán chặt vào Phó Tư Diệp.
Thấy thế, dì Lý rất biết điều, nói vài câu rồi rời đi, trả lại không gian riêng tư cho gia đình khó khăn lắm mới được đoàn tụ này.
Mẹ Phó bảo các con vào nhà nói chuyện, vừa rót nước, vừa hỏi han ân cần.
Phó Hải Đường đã lâu không gặp ba mẹ, cô nói líu lo như đậu nổ, kể hết mọi chuyện xảy ra trong ba tháng qua.
Khi nghe con gái và con dâu gia nhập đoàn văn công, còn giành giải Nhất trong Hội thao Quân khu, mẹ Phó và ba Phó kinh ngạc đến nửa ngày cũng không nói được lời nào.
"Thảo nào gầy đi nhiều thế, hóa ra là chịu nhiều khổ cực như vậy." Chờ phản ứng lại, vành mắt mẹ Phó lại đỏ lên.
"Làm tốt lắm," Ba Phó nhìn tấm huy chương trong tay, ánh mắt lưu luyến trên người các con. "Mới đi bộ đội thời gian ngắn như vậy, đã có thành tựu lớn, ba tự hào về các con."
Nhìn Khương Du Mạn và Phó Hải Đường, hai vợ chồng cùng lúc nghĩ: Lúc trước ủng hộ các con đi bộ đội, quả nhiên là một quyết định vô cùng đúng đắn.
"Nhưng Mạn Mạn này, con làm sao lại vào đoàn văn công được?" Mẹ Phó rất khó hiểu.
"Chị dâu lợi hại lắm mẹ ạ, chị ấy là cô giáo Biên kịch của tụi con đấy..." Nhắc đến Khương Du Mạn, Phó Hải Đường có thể nói suốt ba ngày ba đêm. Cô kể một lượt về những đóng góp của chị dâu trong đoàn văn công.
Cuối cùng còn nhấn mạnh: "Bởi vậy, Hội diễn lần này tụi con thắng được Đoàn Ca vũ Hướng Dương, công lao của chị dâu là rất lớn!"
Còn vài lời nữa, cô sợ nói ra quá sến sẩm nên kìm nén trong lòng.
Vị trí của Khương Du Mạn trong lòng cô giống như định hải thần châm vậy. Trước đây là người giúp cả nhà có niềm tin, sau này về đơn vị, cũng là người giúp cô nhanh chóng thích nghi với cuộc sống và đoàn văn công. Để cô nói, thì tình yêu thương cô dành cho chị dâu không hề thua kém tình cảm cô dành cho anh trai.
"Mạn Mạn, con thật là quá giỏi." Mẹ Phó vừa mừng vừa kiêu hãnh. Bà không hiểu về kịch bản ca vũ, nhưng có thể nổi danh khắp quân khu, chắc chắn là phải đặc biệt xuất sắc rồi.
Ba Phó thì hiểu hơn. Ông trầm ngâm: "Vở 《Đi tới 》 của đoàn ca vũ Hướng Dương năm đó đoạt được rất nhiều giải thưởng."
Nhìn Khương Du Mạn, ông khen ngợi không hề tiếc lời: "Có thể viết ra kịch bản vượt qua 《Đi tới 》, con dâu, con là một Biên kịch rất giỏi."
Dù Khương Du Mạn không ít lần được khen ngợi, nhưng lúc này cũng thấy hơi ngượng. "Ba mẹ khen quá lời rồi ạ."
"Chúng ta đều nói lời nói thật lòng mà," Thấy cô lộ ra vẻ thẹn thùng, mẹ Phó không nhịn được bật cười. "Có được cô con dâu tốt như con, hai vợ chồng già chúng ta mừng đến mức tối ngủ cũng không được đấy."
Nói xong, bà săn sóc dặn dò: "Các con đi tàu xe đường xa mệt mỏi rồi. Mau sang phòng bên cạnh ngủ một giấc đi."
Bà thương các con, mở cửa phòng bên cạnh, rồi từ trong tủ lấy chăn đệm ra. "Dù sao Cảnh Thần cũng không về, hai con cứ ngủ chung một lát. Để Tiểu Diệp cho ba mẹ trông là được."
Khương Du Mạn gật đầu, bước vào phòng bên cạnh. Cô ngạc nhiên khi thấy căn phòng sạch sẽ tinh tươm, ngay cả trên sàn nhà cũng không có chút bụi bẩn. Hoàn toàn không giống căn phòng đã lâu không có người ở.
Cô thoáng ngạc nhiên: "Mẹ ơi, mẹ thường xuyên quét dọn phòng này sao?"
"Phải rồi," Mẹ Phó vừa ôm chăn đệm đến, có chút ngượng ngùng. "Không có việc gì làm thì mẹ vào quét dọn chút, các con về ở cũng tiện."
Vừa nói chuyện, bà vừa trải giường chiếu, động tác rất nhanh nhẹn.
Bên cạnh, Khương Du Mạn và Phó Hải Đường đều thấy trong lòng dâng lên những cảm xúc khó tả.
Mẹ Phó nói là nói vậy, nhưng các cô đều biết, thực chất là do bà nhớ thương các con, nên mới thường xuyên vào dọn dẹp, thậm chí cố gắng giữ nguyên cách bố trí đồ đạc. Ba mẹ người ở đây, nhưng tâm hồn lại đã đi cùng các con.
"Mẹ!" Nghĩ đến đây, Phó Hải Đường trực tiếp nhào qua ôm lấy bà.
Khương Du Mạn cũng dang tay ôm lấy cả hai mẹ con: "Mẹ ơi, tụi con ở khu gia binh, cũng nhớ ba mẹ lắm."
Mẹ Phó mỗi tay ôm một người, cảm thấy mình giống như có hai cô con gái ruột vậy, đều hiểu chuyện và tri kỷ.
"Thôi thôi, mẹ trải giường cho các con đã." Ôm một lát, Mẹ phó mới buông tay ra để tiếp tục trải giường chiếu.
Khương Du Mạn và Phó Hải Đường cũng không nhàn rỗi, mỗi người đứng một bên giúp kéo thẳng ga trải giường, rồi mới đặt Tiểu Diệp lên giường.
Tiểu Diệp đã lâu không về, không còn ký ức gì về nơi này, nhưng thằng bé không hề sợ người lạ, cứ bò lổm ngổm trên giường.
Mẹ Phó bế thằng bé lên, nó cũng không khóc, chỉ nhìn chằm chằm bà nội, đánh giá.
Nhìn khuôn mặt bầu bĩnh, đáng yêu của cháu trai, mẹ Phó cảm thấy lòng mình mềm đi như một cục bột. Hồi Khương Du Mạn và Phó Cảnh Thần mới đi, bà đã mất ngủ ròng rã một thời gian dài. Nhìn ảnh chụp mà ngày đêm thương nhớ, hôm nay cuối cùng cũng được ôm cháu vào lòng.
Bà nhẹ nhàng bế đứa bé ra ngoài: “Tiểu Diệp của bà, bà ôm cháu ra ngoài chơi, để mẹ và cô ngủ một giấc đã nhé.”
Cánh cửa phòng khép lại, tiếng nói chuyện nhỏ dần rồi tắt hẳn.
Khương Du Mạn và Phó Hải Đường quả thực rất mệt mỏi. Nghĩ bụng đằng nào cũng còn lâu mới đến trưa, hai chị em dâu cởi áo ngoài, leo lên giường. Chẳng mấy chốc, cả hai đã chìm vào giấc mộng đẹp.