Phó Cảnh Thần gật đầu. Lúc này các chiến sĩ khởi động xong, chuẩn bị vào huấn luyện chính thức, hai người nói chưa được hai câu thì đã phải tách ra.
Hạng Lập Phong đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng Phó Cảnh Thần một lát, như có điều muốn nói mà lại thôi.
Hắn muốn hỏi những người khác trong nhà họ Phó liệu có chuyển về đại viện hay không, nhưng lại cứ lưỡng lự không mở lời được.
Cứ thế, mãi đến trưa vào căng tin ăn cơm, hắn vẫn không tìm được cơ hội thích hợp để hỏi, sắp nghẹn đến mức "tẩu hỏa nhập ma" rồi.
Cuối cùng, vẫn là Phó Cảnh Thần thấy không ổn, nói: "Có chuyện gì cậu cứ nói thẳng."
Hạng Lập Phong "được lời như cởi tấm lòng", lập tức hỏi ra.
Cuối cùng hắn còn giải thích thêm: "Dù sao chúng ta cũng ở cùng một đại viện, tình cảm còn đoa. Tôi sắp được nghỉ phép, có thể qua giúp đỡ dọn đồ."
Vốn dĩ không có gì, nhưng chỉ vì lời giải thích này của hắn, lập tức làm Phó Cảnh Thần nhớ lại mấy lần chạm mặt trước đó. Anh bất quá chỉ đi lái chiếc xe công vụ một lát, đã bị gán cho cái tội danh "không muốn đưa vợ và em gái về nhà".
Giờ Hạng Lập Phong lại tự nguyện muốn đến giúp, đã không thể chỉ đơn giản coi là tốt bụng nữa.
"Không cần."
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, vô số suy nghĩ vụt qua trong lòng Phó Cảnh Thần. Anh đặt đũa xuống: "Vợ và em gái tôi đều đang ở Đoàn Văn công Sư đoàn 22 công tác, sẽ không chuyển về khu nhà cán bộ đâu."
Nghe được tin chính xác, cơ thể đang căng thẳng của Hạng Lập Phong liền thả lỏng.
Khi biết tin vui của nhà họ Phó, hắn vừa mừng vừa lo. Mừng vì nhà họ Phó được giải oan, thậm chí còn tiến thêm một bước. Còn lo là, Khương Du Mạn và Phó Hải Đường có thể lại được sống cuộc sống sung túc như xưa, không nhất thiết phải ở lại đơn vị nữa.
May mắn thay, họ đã chọn ở lại đơn vị, như vậy bình thường vẫn có cơ hội gặp mặt.
"Vậy thôi vậy."
Hạng Lập Phong ho nhẹ một tiếng, khoác áo quân phục lên vai, đứng dậy bưng mâm cơm. "Tôi ăn xong rồi, đi trước đây."
Thật khéo, vừa quay người, hắn đã thấy Khương Du Mạn và Phó Hải Đường đi về phía này.
Lâu ngày không gặp , ánh mắt hắn không kìm được dừng lại trên người Phó Hải Đường.
Phó Hải Đường cũng khá ngạc nhiên, cô nhìn từ trên xuống dưới Hạng Lập Phong một lượt, ánh mắt cũng không hề né tránh.
Giữa chốn đông người, hai người lướt qua nhau.
Trước khi ra khỏi cửa căng tin, Hạng Lập Phong quay đầu lại, vừa vặn thấy Phó Hải Đường cũng đang nhìn về phía hắn.
Cô ấy cũng đang nhìn mình!
Nhận ra điều này, Hạng Lập Phong cảm thấy phấn khích. Ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng hơn vài phần.
"Hải Đường," bên này, Khương Du Mạn trêu chọc: "Em nhìn gì mà say sưa thế?"
"Em nhìn Hạng Lập Phong."
Phó Hải Đường nuốt xuống một miếng thức ăn, vẫn còn sợ hãi, "Chị dâu, em cảm thấy bây giờ anh Hạng có thể đ.ấ.m c.h.ế.t em bằng một quyền mất."
Khương Du Mạn: "… Anh ấy vì sao phải đ.ấ.m c.h.ế.t em?"
Cô cứ tưởng hai người đang "liếc mắt đưa tình", vừa nãy còn nghĩ thầm Hải Đường đã đục cửa sổ rồi, hóa ra, cô em chồng lại đang nghĩ đến chuyện này.
"Em chỉ là nói ví von thôi mà," Phó Hải Đường khoa tay múa chân một chút, "Chị xem cánh tay anh Hạng đi, không thấy rất săn chắc à?"
Khương Du Mạn hồi tưởng lại đường nét cơ bắp trên cánh tay Hạng Lập Phong, thành thật gật đầu hai cái.
Vừa gật được hai cái, cô đã cảm thấy không khí có chút không đúng.
Ngẩng đầu nhìn lại, Phó Cảnh Thần đang ngồi đối diện nhìn cô, ánh mắt kia, không khác gì đang nhìn một kẻ phụ bạc.
Dám trước mặt chồng mình mà khẳng định hình thể của người đàn ông khác, Khương Du Mạn quả thật có chút chột dạ.
Cô vội vàng ho khan hai tiếng, cầm đũa lên: "Thôi thôi, ăn nhanh đi, chiều nay em còn phải luyện múa đấy."
Phó Hải Đường không phát hiện ra "màn tương tác qua lại" bằng mắt của anh và chị dâu. Bụng cô thật sự đang đói, lập tức chuyên tâm ăn cơm.
Ăn xong, Phó Hải Đường về Đoàn Văn công trước để luyện múa, còn Khương Du Mạn thì cùng Phó Cảnh Thần trở về khu gia binh.
Trên đường về, Khương Du Mạn lén nhìn người đàn ông cao lớn, lạnh lùng và cương trực bên cạnh. Cô thầm liếc anh hai lần.
Không biết Phó Cảnh Thần có cảm nhận được ánh mắt của cô không, anh im lặng cởi chiếc áo quân phục khoác ngoài ra.
Không có áo khoác che chắn, bờ vai rộng, vòng eo thon gọn, cùng đường nét cơ bắp cánh tay rắn chắc hiện ra rõ ràng. Mái tóc vén lên hơi ẩm ướt, ánh mắt vẫn lạnh lùng, càng làm anh thêm vẻ tuấn tú, cao ngạo.
Nhưng ánh mắt khi anh cúi đầu nhìn cô lại rõ ràng ẩn chứa sự u uất, hờn dỗi nhẹ nhàng.
Khương Du Mạn: "..."
"Tự dưng cởi áo làm gì thế?"
Phó Cảnh Thần không nói lời nào, nhưng ý tứ muốn biểu đạt thì quá rõ ràng.
Khương Du Mạn sao có thể không hiểu.
"Anh là tuyệt vời nhất," cô đưa tay vỗ nhẹ anh một cái, "Được chưa? Mau mặc áo vào đi."
Phó Cảnh Thần "biết điều mà tiếp thu", nghe lời trải áo khoác ra.
Thấy anh như vậy, Khương Du Mạn thở dài: "Không biết mấy đồng chí cấp dưới của Phó Đoàn trưởng có biết anh lại "chua" đến mức này không nhỉ?"
Áo quân phục nếu đã mặc, thì nhất định phải mặc chỉnh tề, còn không thì đừng mặc.
Lúc Khương Du Mạn nói chuyện, Phó Cảnh Thần đang thong thả cài từng chiếc cúc áo.
Ngón tay thon dài kết hợp với gương mặt tuấn tú ấy, nhìn thế nào cũng thấy đẹp mắt, như một bức tranh.
Nghe lời cô nói, anh nhớ lại chuyện Mã Lão Tam và đồng đội bàn tán hôm nay, bật cười.
Khương Du Mạn yên lặng nhìn anh.
Ngay lúc cô nghĩ đối phương sẽ không trả lời, Phó Cảnh Thần lại mở miệng: "Biết."
Giọng điệu tự nhiên như đang nói hôm nay thời tiết rất đẹp.