Khương Du Mạn chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, cửa bỗng vang lên một giọng nói:
“Quý Đoàn trưởng, sao cô lại ở đây?”
Hai người cùng ngẩng đầu nhìn lên. Đứng ở cửa chính là Tô Văn Tranh.
Thấy thế, Khương Du Mạn nhẹ nhàng thở phào một cái, nhỏ đến mức không ai nhận ra.
Tô Văn Tranh đang cầm một tập tài liệu trên tay, rõ ràng là muốn tìm Khương Du Mạn, nhưng bà hiển nhiên không ngờ lại thấy Quý Phương Thư ở đây, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.
“Tôi đến tùy tiện xem chút thôi,” Quý Phương Thư liếc nhìn tập tài liệu trong tay Tô Văn Tranh, “Nghe nói Tổng Tham mưu trưởng sắp đến, tôi còn chưa kịp chúc mừng cô đây.”
“Bây giờ nói cũng không muộn,” Tô Văn Tranh nhướng mày, ý tứ thâm sâu, “Lần sau cô muốn đến, nhớ báo trước cho tôi một tiếng. Kẻo lại đi nhầm văn phòng.”
Văn phòng Đoàn trưởng và văn phòng biên kịch không ở cùng nhau. Câu nói đó của Tô Văn Tranh rõ ràng là cố ý châm chọc Quý Phương Thư.
Nghe lời này, thấy Tô Văn Tranh như thể bao che Khương Du Mạn, chắn cô phía sau, Quý Phương Thư tức nghẹn một hơi.
Hai người đã đấu đá nhau nhiều năm, lần nào Tô Văn Tranh chẳng t.h.ả.m bại? Lần này chẳng qua là dựa vào biên kịch mà thắng, có cần phải khoe khoang trước mặt bà ta như thế không?
Huống chi… Đó là cháu ngoại gái của bà ta cơ mà!
Nếu không phải đã khắc cốt ghi tâm lời dặn của Hứa Thanh, bà ta đã trở mặt ngay tại chỗ rồi.
Quý Phương Thư cố gắng nhẫn nhịn, nhưng sự kiềm chế đó, trong mắt Tô Văn Tranh, lại càng trở nên đáng nghi hơn bao giờ hết.
Người ta không thể ngã ở cùng một chỗ đến hai lần, bà đã học được một bài học đắt giá từ chuyện Văn Tâm, chuyện như vậy xảy ra một lần là quá đủ rồi.
Tô Văn Tranh quay đầu nhìn Khương Du Mạn, ngữ khí rất hòa nhã: “Du Mạn, cô đi xem các cô gái luyện múa đi, Quý đoàn trưởng khó khăn lắm mới ghé thăm một lần, tôi phải tiếp đãi, đưa bà ấy đi thăm quan một chút.”
“Vâng.” Khương Du Mạn quả thực cũng không muốn nán lại đây lâu, cô cầm lấy đồ đạc rồi bước ra ngoài.
Trơ mắt nhìn bóng lưng cô khuất dạng, Quý Phương Thư vừa tức vừa giận, cả người như muốn bốc hỏa: “Tô Văn Tranh, cô có ý gì, cô đang đề phòng cướp đấy à?”
Bà ta cố tình tới đây tìm Khương Du Mạn, đã chuẩn bị sẵn sàng để tìm một chủ đề thích hợp bộc lộ thân phận. Ai ngờ lại bị Tô Văn Tranh chặn ngang, kế hoạch ban đầu của bà ta lập tức đổ bể.
Chẳng lẽ lại có thể kéo Khương Du Mạn lại, bắt cô không được phép đi sao? Điều đó tuyệt đối không thể được!
“Chuyện của Văn Tâm lần trước vẫn chưa đủ à?”
Thấy Quý Phương Thư đã xé toang mặt nạ, Tô Văn Tranh cũng chẳng thèm giữ kẽ: “Thẳng thắn mà nói, chuyện này tôi còn phải cảm ơn cô đấy.”
Tô Văn Tranh nở cười châm chọc, thong thả nói: “Nếu không phải cô đưa Văn Tâm đi, Đoàn Văn công Sư đoàn 22 chúng tôi làm gì có được một giáo viên biên kịch ưu tú như vậy.”
Tuy không nói thêm lời nào, nhưng Quý Phương Thư đã hiểu rõ ý tứ của Tô Văn Tranh.
Tô Văn Tranh không chỉ cảm ơn bà ta đã "tống khứ" Văn Tâm đi, để Khương Du Mạn về với Đoàn văn công 22, mà còn thấy may mắn vì không phải chịu cảnh thân bại danh liệt như Đoàn Ca vũ Hướng Dương do lùm xùm của Văn Tâm!
Nhận ra điểm này, Quý Phương Thư tức đến nỗi lồng n.g.ự.c phập phồng, nhưng sự kiêu hãnh không cho phép bà ta làm ra hành động thất thố làm mất đi phong thái của mình.
Trong lúc đối diện với Tô Văn Tranh, nhìn thấy ánh mắt thắng thế của đối phương, bà ta giận quá hóa cười: “Tô Văn Tranh, cô mừng quá sớm rồi đấy!”
“Cái gì gọi là tôi mừng quá sớm?” Tô Văn Tranh không hề để tâm.
Quý Phương Thư nóng lòng muốn gỡ gạc lại một ván ngay trước mặt đối thủ, cười lạnh lùng: “Cô còn chưa biết đúng không? Khương Du Mạn là cháu gái ruột của tôi, là người nhà họ Hứa chúng tôi.”
“Máu mủ tình thâm mà! Đợi Khương Du Mạn biết được tầng quan hệ này, cô đoán xem con bé còn có thể ở lại Đoàn Văn công của cô được bao lâu nữa?”
Câu hỏi ngược đó, cứ văng vẳng bên tai Tô Văn Tranh mãi đến tận buổi chiều, khiến bà không tài nào tập trung nổi.
Bà chưa từng nghĩ rằng, thế giới này lại nhỏ đến mức như vậy. Hóa ra Khương Du Mạn lại chính là con gái của Hứa Mi.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, điều này không phải là vô lý.
Dù chưa từng gặp Hứa Mi, nhưng bà cũng nghe nhiều bậc tiền bối nhắc đến. Nghe nói, Hứa Mi từ nhỏ đã rất xinh đẹp sở hữu một vẻ ngoài khiến người người ngưỡng mộ.
Bởi vậy, Khương Du Mạn đẹp như vậy, hẳn là di truyền từ mẹ.
Ý thức được mình đã đi chệch khỏi chủ đề cần suy nghĩ, Tô Văn Tranh lắc đầu.
Bây giờ là lúc để nghĩ chuyện này sao? Giờ phải lo lắng mới đúng!
Cha mẹ Hứa gia còn khỏe mạnh, Hứa Mi sao có thể không nhớ thương đấng sinh thành?
Chỉ cần người nhà nhận nhau, việc Khương Du Mạn đến Đoàn Ca vũ Hướng Dương có lẽ cũng là chuyện hợp tình hợp lý… Nhưng lúc này, Đoàn Văn công Sư đoàn 22 thực sự không thể thiếu cô ấy!
Tô Văn Tranh phiền muộn vô cùng.
Suốt hai ngày liên tục, bà lén nhìn Khương Du Mạn, với vẻ mặt muốn nói lại thôi.
Một lần, hai lần thì còn được, nhưng số lần nhiều quá, Khương Du Mạn không nhịn được mà hỏi: “Đoàn trưởng, có việc gì muốn nói với tôi sao?”
“Không có, không có gì cả.” Tô Văn Tranh vội vàng phủ nhận.
Tô Văn Tranh có lòng riêng không muốn để nhân tài này chạy mất, nhưng bà không chỉ là một Đoàn trưởng, bà còn là một người con. Bà hiểu thấu nỗi đau cốt nhục chia lìa.
Nếu không thể ngăn chặn mọi chuyện, thì trốn tránh kéo dài thêm một chút, cũng là điều hợp tình hợp lý.