Nghe vậy, Khương Du Mạn nhướng mày: “Cũng chỉ có thể nghĩ thôi.”
Có những thứ không có, có thể phấn đấu để đạt được. Nhưng chuyện cha là ai, có cố gắng thế nào cũng vô dụng, phải dựa vào huyết thống.
Nhưng hợp nhãn chính là một thứ cảm xúc kỳ diệu như vậy.
Mặc dù không có mối quan hệ m.á.u mủ này, mỗi lần gặp Tần Đông Lăng, cô vẫn cảm thấy vô cùng thân thiết.
Không phải vì người ta sẵn lòng để lại căn nhà cho cô, mà chỉ vì một cảm giác mơ hồ, rất đỗi huyền diệu trong sâu thẳm lòng mình. Nếu không, cô đã chẳng bận tâm đến thế, lại còn đưa con trai đến thăm ông…
Cô thực sự mong ông ấy có thể khỏe lại.
“Ai cũng quý mến chị, nói cho cùng vẫn là do chị dâu đây tốt bụng thôi,” Phó Hải Đường cười hì hì, “Với lại, thật ra ba em cũng tốt lắm.”
Nhắc đến Phó Vọng Sơn, Khương Du Mạn chợt khựng lại.
Đúng vậy, ba chồng cô không hề có bất cứ quan hệ huyết thống nào với cô, vậy mà lại thương yêu cô như con gái ruột.
Lấy lại tinh thần, thấy cô em chồng vẫn đang nhìn mình, Khương Du Mạn cong môi cười: “Hôm nay em ra khỏi nhà đã ăn hết bao nhiêu mật rồi hả?”
“Em nói thật mà, lời chân thành đấy!” Phó Hải Đường vỗ vỗ ngực.
“Không tin, để chị xem thử có bị ngọt rụng răng chưa nào.” Khương Du Mạn vừa nói, vừa làm bộ muốn đưa tay ra.
Sợ quá, Phó Hải Đường nhanh chân chạy vội mấy bước.
Cứ như thế, hai người một đuổi một né, rất nhanh đã rời khỏi Bệnh viện Quân khu.
Buổi chiều, Khương Du Mạn lại ghé qua Đoàn Văn công một chuyến. Chủ yếu là để hỏi thăm về vụ kịch bản 《 Sáng sớm 》.
Tô Văn Tranh cũng sốt ruột không kém, nhưng đành chịu vì vẫn chưa có tin tức đáng tin cậy nào, “Chắc là trong mấy ngày gần đây thôi.”
“Nếu bên tôi có thông báo gì, nhất định sẽ báo cho cô ngay.”
Khương Du Mạn không đáp.
Thấy cô im lặng, Tô Văn Tranh đoán, “Cô còn lo lắng chuyện Quý Phương Thư nói hôm nọ à?”
Không đợi Khương Du Mạn trả lời, bà giải thích ngay: “Cô đừng lo lắng. Chuyện hôm đó tôi đã kể cho Sư đoàn trưởng Nguỵ rồi, Sư đoàn trưởng Nguỵ lại đi tìm Quân trưởng. Ông ấy là người cực kỳ bênh vực lẽ phải, chuyện gì phải ra ngô ra khoai, tuyệt đối không thể để ai lấn lướt.”
Lần trước vụ kịch bản 《 Liệt Hỏa 》 bị tước đoạt là do họ lợi dụng kẽ hở, lời hứa hẹn ngoài miệng làm không được. Lần này thì khác, kịch bản đã được gửi đi, thấy được sờ được, nếu có sự bất công nào, hoàn toàn có thể lôi ra để xét duyệt lại từ đầu. Có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn vào, Tổng Cục Chính trị không thể nào làm chuyện tự gây tổn hại đến thể diện của mình được.
“Quân trưởng ấy ạ?” Khương Du Mạn bất ngờ nhắc lại, không ngờ lại có chuyện này.
“Đúng vậy, cô không biết cũng phải thôi.”
Tô Văn Tranh cười nói: “Chưa nói đến chuyện của Ngụy Tình, bản thân năng lực của cô, Quân trưởng cũng đặc biệt coi trọng. Nghe nói ông ấy còn đích thân gọi điện thoại hỏi thăm đấy.” Bà vỗ vỗ tay Khương Du Mạn, “Có họ chống lưng, lần này kết quả chắc chắn sẽ công bằng, minh bạch.”
Ra khỏi văn phòng đoàn trưởng, về đến nhà, Khương Du Mạn vẫn cảm thấy như ở trong mơ. Cô không ngờ, chuyện của mình lại được nhiều người quan tâm đến vậy.
Mải suy nghĩ quá, đến cả lúc Phó Cảnh Thần bế Tiểu Diệp vào cũng không hề hay biết.
“Măm măm!” Vừa thấy mẹ, Tiểu Diệp đã cất tiếng gọi vang dội.
“Hửm?”
Khương Du Mạn chợt hoàn hồn, đưa tay ra xoa má cậu bé, “Sao ba lại bế bảo bối nhỏ nhà ta đến đây nha?”
Tiểu Diệp bị xoa cười không ngớt, vừa đặt chân xuống đất là đã rúc ngay vào lòng mẹ. Khương Du Mạn định ôm cậu bé lên, vô tình chạm phải một v*t c*ng trong túi áo con, theo phản xạ liền lấy ra.
Là hai chiếc chìa khóa còn mới tinh.
“Chìa khóa ở đâu ra thế?” Phó Cảnh Thần nhìn vợ.
Hai chiếc chìa khóa trước mắt khá to, được chế tạo tinh xảo, vừa nhìn là biết ngay chìa khóa cổng hoặc cửa chính của một khu nhà lớn. Chìa khóa căn biệt thự của nhà họ Phó cũng tương tự thế này, nhưng vì họ chưa có ý định về đó ở ngay, nên chưa lấy.
“Em cũng không biết nữa, tự dưng nó…” Nói đến đây, Khương Du Mạn như sực nhớ ra điều gì đó, cô lập tức cứng đờ người.
Chìa khóa không phải tự nhiên xuất hiện trong túi Tiểu Diệp.
Trong phòng bệnh, lúc Tần Đông Lăng ôm thằng bé, ông đã nhét thứ gì đó vào túi áo con, còn nói là quà gặp mặt. Lúc đó mọi người không nghĩ nhiều, ra khỏi cửa Khương Du Mạn lại mải đùa với Phó Hải Đường, căn bản không nhớ ra để kiểm tra.
Chính vì thế, bây giờ mới biết đó là hai chiếc chìa khóa.
Trước mặt Phó Cảnh Thần, Khương Du Mạn chẳng có gì phải giấu giếm, liền kể hết sự việc xảy ra trong phòng bệnh.
Kể xong, hai vợ chồng nhìn chìa khóa đặt trên giường, cùng lúc chìm vào im lặng.
Tiểu Diệp ngẩng đầu, nhìn ba rồi lại nhìn mẹ. Oằn oại bò đến bên cạnh chìa khóa, ngồi xuống đó, cầm lên liền đưa vào miệng gặm.
“Đừng gặm!” Khương Du Mạn giật mình, vội vàng ngăn lại, “Sao cái gì cũng đòi nhét vào miệng thế hả con?”
Đây đâu phải là chìa khóa bình thường.
Bất kể là bây giờ, hay sau này dời lại thêm bao nhiêu năm nữa, đây cũng là căn nhà lớn trong khu quân đội cao cấp nhất, là biểu tượng của quyền lực và địa vị.
Chỉ vì thằng nhóc này gọi một câu ‘ông Tần’ chưa rõ giọng, mà Tổng Tham mưu trưởng đã lấy thứ này ra làm quà gặp mặt… Khương Du Mạn thật sự không biết nên nói gì.
“Mai em phải trả lại thôi.”
Nghĩ đi nghĩ lại, cô cất chìa khóa đi, “Vô công bất thụ lộc, chúng ta ở Kinh thành cũng có nhà ở đàng hoàng.”
Nhà họ Phó nằm trong khu đại viện Tây khu Kinh thành, tuy không thể sánh bằng đại viện Tổng Quân khu, nhưng cũng là nơi ở tốt nhất rồi. Mà đại viện Tổng Quân khu lại là nơi tập trung gần như tất cả cán bộ cấp cao nhất của quân đội. Đây là tâm huyết cả đời lăn lộn của Tần Đông Lăng. Cô không thể nào an tâm thoải mái nhận lấy được.