Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 444

 
Phó Cảnh Thần không nói gì, chỉ ngồi bên cạnh ôm cô, hai người cùng chăm chú nhìn con trai đang say sưa chơi với cái gối.

Một lúc lâu sau, một giọng nói trầm ấm vang lên bên tai Khương Du Mạn.

“Anh và ba sẽ cố gắng hết sức.”

Câu nói này xuất hiện hơi đột ngột, một lúc sau Khương Du Mạn mới ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Hai người nhìn nhau.

Khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng thường ngày của người đàn ông đang ở ngay trước mắt cô, đầy vẻ nghiêm túc.

Gần như ngay lập tức, Khương Du Mạn đã hiểu ý anh.

Cô vừa bực mình vừa buồn cười, đưa tay ôm lấy cổ anh, “Đoàn trưởng Phó, anh có thể cho người khác một con đường sống được không? Anh còn muốn ưu tú đến mức nào nữa chứ?”

Vì hành động của cô, khoảng cách giữa hai người càng thêm gần.

Phó Cảnh Thần rũ mắt, ánh mắt sâu thẳm dưới hàng mi dài, anh giữ lấy gáy Khương Du Mạn, từ từ cúi sát xuống, trán tựa trán.

Bên cạnh, Tiểu Diệp đã nằm rạp cả người lên gối, gặm góc gối, ngơ ngác nhìn.

Đợi đến khi cả hai tách nhau ra, Phó Cảnh Thần mới trả lời cô, “Phải xứng đôi với em thì mới được.”

Hóa ra, anh vẫn luôn cảm thấy họ chưa xứng đôi?

Mặt Khương Du Mạn ửng đỏ, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi cũng không đến mức này.

Nhưng chẳng ai không thích được người mình yêu thương nâng niu, chiều chuộng. Lời này nghe thế nào cũng thấy ấm áp, dễ chịu.

Nghĩ đến đây, Khương Du Mạn liếc nhìn Tiểu Diệp đang gặm gối say sưa.

Phó Cảnh Thần hiểu ý, rất nhanh bế con trai sang nhà đối diện. Vợ mình hiếm khi chủ động, đêm nay ... e rằng "trận chiến" sẽ kéo dài.

Vừa kết thúc, Khương Du Mạn gần như ngủ ngay lập tức.

Đến sáng hôm sau, mơ mơ màng màng thấy Phó Cảnh Thần chuẩn bị ra ngoài, cô tiện tay ném cái gối chọi theo.

Phó Cảnh Thần nhẹ nhàng đón lấy, thậm chí còn vòng lại hôn cô một cái thật kêu, rồi mới ra cửa.

Đáng lẽ không nên chủ động mới phải, đúng là "nam sắc" hại người mà !

Nhìn cánh cửa đã đóng, Khương Du Mạn hối hận không thôi.

Cô đến Đoàn Văn công cũng không muộn hơn thời gian Phó Cảnh Thần đi huấn luyện là bao.

Chần chừ đến mức không thể chậm trễ hơn được nữa, Khương Du Mạn mới rời giường, đ.á.n.h răng rửa mặt rồi ra khỏi nhà.

Trên đường đi, Phó Hải Đường ríu rít trò chuyện, nhưng vì quá buồn ngủ, cô chỉ gật đầu phụ họa. Vào đến văn phòng ngồi một lát, cô mới miễn cưỡng tỉnh táo lại.

Đang định thu dọn đồ đạc để đi tìm Tô Văn Tranh, thì cô ấy đã cầm một tờ giấy hớn hở chạy vội vào từ bên ngoài.

“Du Mạn!”

Giọng nói cô ấy kích động: “《 Sáng sớm 》 được thông qua rồi!”

Ầm! Một tiếng, cứ như sấm sét nổ vang bên tai.

Lần này thì Khương Du Mạn hoàn toàn tỉnh táo.

“Thật không?” Dương Vận đã không chờ được, lao tới giật lấy tờ giấy.

Đợi nhìn rõ nội dung bên trên, bà ấy gần như vui đến phát khóc, “Tốt quá rồi, đúng là thư thông báo của Tổng Cục Chính trị!”

Lá thư mà bà ấy hằng khao khát được thấy, giờ đang nằm trong tay. Dù là của Khương Du Mạn, bà ấy vẫn vì cô mà thật lòng vui mừng.

“Để em xem với!” Trang Uyển Bạch cũng ghé sát vào.

Khương Du Mạn còn chưa kịp lại gần xem, ba người đã chụm lại thành một khối, vây kín mít.

Một tờ thư thông báo bình thường, trên đó chỉ viết vài dòng chữ, vậy mà họ lại như đang nghiền ngẫm một văn kiện quan trọng, từng câu từng chữ đều cần phải nghiên cứu kỹ lưỡng.

“Quân khu Tây Nam mình bao năm nay chưa từng có kịch bản nào lọt được vào mắt Tổng Cục Chính trị, Du Mạn, đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm đó!”

Đợi Khương Du Mạn bước đến, Tô Văn Tranh đã kích động ôm chầm lấy cô, sự phấn khích hiện rõ mồn một.

Thông qua được Tổng Cục Chính trị, có nghĩa là Đoàn Văn công Sư đoàn 22 có tư cách được đến Kinh thành huấn luyện. Đến lúc đó, muốn thăng tiến cũng không còn khó khăn nữa.

Có kịch bản 《 Nhiệt Huyết Phương Hoa 》 trước đó, lại có 《 Sáng sớm 》 tiếp nối, Đoàn Văn công Sư đoàn 22 đã im hơi lặng tiếng bao năm, cuối cùng cũng sắp bước đến vinh quang rồi sao?

Dù đã may mắn không biết bao nhiêu lần, nhưng giờ phút này, Tô Văn Tranh vẫn còn cảm thấy may mắn vì ngày đó đã chiêu mộ được nhân tài Khương Du Mạn này.

Có được ngày hôm nay, cô chính là công thần lớn nhất.

“Đây là thành quả của sự cố gắng chung của chúng ta mà.” Khương Du Mạn đưa tay ôm lưng Tô Văn Tranh.

Cô không hề nói lời khách sáo, nếu không có mọi người, sẽ không có cô của ngày hôm nay.

“Cái này cô đừng khiêm tốn,” Tô Văn Tranh buông tay, cười nói: “Quan trọng nhất vẫn là bản thân cô.”

“Thôi nào, Đoàn trưởng, chị với Du Mạn đừng tranh cãi chuyện này nữa.”

Dương Vận nhìn quanh một vòng, “Chuyện tốt lớn như vậy, chúng ta phải đi báo cho các cô gái khác biết chứ!”

“Phải, phải!”

Mấy người vừa cười nói vừa đi về phía phòng tập.

Biết tin kịch bản đã qua Tổng Cục Chính trị, chẳng mấy chốc sẽ được đi Kinh thành huấn luyện, phòng tập nhanh chóng rộ lên tiếng cười nói, hò reo.

Buổi chiều, mọi người càng nỗ lực đổ mồ hôi trong phòng tập, mong muốn mang đến Tổng Cục Chính trị màn biểu diễn tốt nhất.

Đoàn Văn công đã vậy, thì càng không cần phải nói đến những người khác trong Sư đoàn 22.

Quân khu Tây Nam đã rất nhiều năm, không có kịch bản nào được Tổng Cục Chính trị chọn.

Lần này tin tức truyền đến tai Nguỵ Lưu Cương, ông vui vẻ đi đi lại lại trong văn phòng vài vòng.

“Không được, tin tức tốt như vậy mà giữ một mình thì còn gì là thú vị!”

Nguỵ Lưu Cương vừa lẩm bẩm, vừa đi đến bên cạnh điện thoại ngồi xuống.

Rất nhanh sau đó, tất cả Sư đoàn trưởng của Quân khu Tây Nam đều nhận được cuộc điện thoại báo tin vui của ông.

 

Bình Luận (0)
Comment