“Cái này gọi là mượn oai hùm!” Khương Minh Bân lườm vợ một cái, “Trước đây người Ban Quản lý nhà đất thấy chúng ta, có nhiệt tình chào hỏi như vậy không?”
Hai mẹ con đều lắc đầu. Đừng nói là chào hỏi, những người quản lý việc phân nhà cửa từ trước đến nay đều thần khí, mắt lúc nào cũng nhìn lên trời. Đúng là Khương Minh Bân lchủ nhiệm, nhưng cũng chỉ là chủ nhiệm "quèn" mà thôi, trước mặt họ cũng chẳng có đặc quyền gì.
Phải cần đến danh phận con dâu của sư trưởng, Khương Minh Bân mới có thể dễ dàng giải quyết chuyện này.
“Này không phải là quá ổn rồi sao?” Khương Minh Bân kết luận ngay tắp lự. “Hai hôm nữa, chúng ta đi tìm họ làm thủ tục đổi tên, chắc chắn là sẽ thuận lợi.”
Con cái liệt sĩ là một chuyện, nhưng bấy nhiêu năm, xí nghiệp cũng đã ưu ái đủ rồi. Giờ đây, Khương Minh Hà đã là con dâu của Sư trưởng, còn ai dám làm khó, ai dám đắc tội với nhà họ Khương nữa? Ông ta nhất định phải thừa dịp này mà lấy lại căn nhà, bằng không, cứ nghĩ đến Khương Du Mạn là trong lòng ông ta lại không yên.
Tóm lại, nhà họ Khương tính toán chi li, mưu đồ rào rào.
Mà lúc này, tại Quân khu Tây Nam, Khương Du Mạn nhìn chiếc chìa khóa Tần Đông Lăng đưa cho mình trong tay, cũng nhớ lại căn nhà tập thể mà xí nghiệp đã được phân ở tận Xí nghiệp Dệt.
Căn hộ ấy là do xí nghiệp phân cho mẹ cô sau khi bà hy sinh vì cứu tài sản chung, coi như là phần thưởng và tiền trợ cấp.
Trước kia, khi nhà họ Phó gặp chuyện phải về nông thôn, cô có trở về đó một chuyến. Lúc ấy, Khương Minh Bân đã nói thẳng rằng căn hộ ấy phải để lại cho Khương Minh Hà. Những thứ khác thì không nói, nhưng đó là nhà của mẹ nguyên chủ, mẹ cô! Có cô ở đây, sao căn nhà lại có thể để lại cho một đứa con gái riêng kia chứ?
Dù sao cô cũng sắp sửa về Kinh thành rồi, sau khi về, cô nhất định phải tìm thời gian quay về xí nghiệp dệt một chuyến.
Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Khương Du Mạn cất chiếc chìa khóa vào ngăn tủ bên cạnh. Vừa đặt xong, cô quay người thì thấy Phó Cảnh Thần đã bước vào nhà.
Côhỏi: “Sao hôm nay về muộn thế, anh?”
Giờ này trời đã sắp tối đen, trước kia tầm này Phó Cảnh Thần đã về rồi.
“Anh ghé qua văn phòng một chuyến. Con trai của Sư trưởng đến,” Phó Cảnh Thần đặt áo khoác lên bàn, đáp.
Chỉ có thể nói, gừng càng già càng cay, Nguỵ Quý Thanh rốt cuộc vẫn không thể thắng được sự lì lợm của Nguỵ Lưu Cương. Chiều nay, hắn đã mang hành lý đến Sư đoàn 22.
Nguỵ Lưu Cương mừng lắm, cố ý gọi anh, thuộc cấp đắc ý qua giới thiệu hai người quen biết nhau. Đương nhiên, thuộc cấp đắc ý là thứ yếu, mục đích thực sự của ông là muốn con trai mình học tập Phó Cảnh Thần.
“Anh ta thế nào, còn trẻ không?” Khương Du Mạn tò mò hỏi.
Cô đến Sư đoàn 22 đã lâu nhưng đây là lần đầu tiên nghe anh nhắc đến người nhà của Sư trưởng Nguỵ.
Phó Cảnh Thần nói thật: “Không trẻ bằng anh.”
“…”
Cái lời này…
“Ai hỏi anh cơ chứ!” Khương Du Mạn vừa bực mình vừa buồn cười. “Sao còn tranh thủ mang theo hàng lậu thế hả?”
“Anh đâu có biết tuổi cụ thể của anh ta,” đón nhận ánh mắt nghi ngờ của vợ, Phó Cảnh Thần ánh mắt lộ vẻ bất đắc dĩ.
Vừa dứt lời, như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt anh ánh lên ý cười, tâm trạng tốt thấy rõ.
“Hôm nay xảy ra chuyện gì vui hả?” Khương Du Mạn thấy anh cười, tâm trạng cô cũng trở nên đặc biệt tốt. “Ngày thường về nhà, hiếm khi thấy anh vui vẻ như vậy.”
Hiếm thấy, Phó Cảnh Thần không trả lời ngay mà chỉ cười nhìn cô.
Anh không thể nói, chiều nay ở văn phòng Sư trưởng, đối phương cứ liên tục khen cô được! Sư trưởng Nguỵ, sau khi nhận ra manh mối con trai mình sắp có người thương, đã dốc sức thúc đẩy cuộc hôn nhân này, và Phó Cảnh Thần cùng Khương Du Mạn chính là tấm gương điển hình ông đưa ra.
Những lời khen về bản thân, Phó Cảnh Thần nghe qua là thôi. Nhưng những lời khen về vợ mình, anh lại nghe rất nghiêm túc.
“Nói mau đi, anh nhìn em làm gì?” Khương Du Mạn giục.
Đối diện với cô, Phó Cảnh Thần xưa nay chẳng giấu được lời nào, chỉ một lát sau đã “đầu hàng” và kể hết mọi chuyện.
“Sư trưởng khen chúng ta trước mặt con trai ông ấy làm gì cơ chứ?” Khương Du Mạn nghe xong, dở khóc dở cười.
“Có liên quan đến Đoàn Văn công của em đấy,” Phó Cảnh Thần giải thích ngắn gọn, “Anh ta vẫn chưa lập gia đình. Lần này Sư trưởng gọi anh ta về đây, chính là muốn nhắm vào các nữ binh trong Đoàn Văn công.”
“Ra là vậy,” Khương Du Mạn trầm ngâm.
Xem ra, nam đồng chí họ Nguỵ mà Phó Hải Đường nhắc đến lần trước hẳn là con trai của Sư trưởng Nguỵ Lưu Cương. Sư trưởng Nguỵ là người hài hước, thú vị, lại cực kỳ có trách nhiệm. "Cha nào con nấy", con trai ông chắc cũng không tồi. Nếu Nguỵ Tình thật sự có thể thành đôi với người này, thì không biết là tốt hơn Kiều Vân Thâm bao nhiêu lần.
Cũng không biết Ngụy Tình đã biết chuyện người trong lòng cô ấy đã đến Sư đoàn 22 chưa ?
Nhưng chẳng mấy chốc, Khương Du Mạn không cần phải bận tâm nữa. Ngày hôm sau, Nguỵ Lưu Cương cố ý dẫn Nguỵ Quý Thanh đến nhà ăn cơm, chưa đầy một ngày, khắp quân khu trên dưới đều đã biết đến hắn.
Ngay cả khi đang ăn cơm, Khương Du Mạn cũng có thể nghe thấy mọi người bàn tán:
“Tôi cũng không ngờ, con trai Sư trưởng lại đẹp trai thế. Trông chẳng giống Sư trưởng mấy.”
“Chắc chắn là giống phu nhân rồi.”