Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 50

 
Biết dưới sông có đá không chỉ có mấy người phụ nữ kia, mà cả người nhà họ Phó cũng biết.

Chạy tuốt đằng trước, Phó Cảnh Thần đã nhìn thấy bờ sông.

Từ xa, có thể thấy rõ một đám người đang vây lại một chỗ.

Ngoài người lớn còn có mấy đứa trẻ con.

Trên mặt đất có một vệt nước lớn, nhìn những vết nước đó, thân hình cao lớn, vạm vỡ của anh hơi lảo đảo.

Anh lập tức xông tới mấy bước, gạt đám đông ra, cuối cùng cũng thấy rõ Khương Du Mạn đang nằm ở giữa.

Toàn thân cô ướt sũng, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đang ôm n.g.ự.c ho khù khụ và phun nước ra.

Đầu óc anh trống rỗng, vội vàng cởi chiếc áo đang mặc trùm lên người Khương Du Mạn, rồi một tay ôm gọn cô lên, hốc mắt hơi ướt.

“Mạn Mạn, thực xin lỗi, đều là lỗi của anh.”

Khoảnh khắc nhìn thấy cô như thế, sự tự trách dày vò bao trùm lấy Phó Cảnh Thần.

Nếu không phải anh không chịu đưa cô lên núi sau, thì đã không xảy ra chuyện như thế này.

Khương Du Mạn đang ôm n.g.ự.c khạc nước, đột nhiên bị Phó Cảnh Thần bế ngang lên.

Cô cảm thấy nước sắp trào ra đến cổ họng lại bị dồn ngược vào trong, khó chịu hít một hơi: “Khụ khụ, anh mau bỏ em xuống, em muốn phun ra.”

“Em cứ phun lên người anh này.”

Khương Du Mạn vừa tức vừa khó chịu, vươn tay đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh: “Em không! Anh làm thế này em khó chịu!”

Phó Cảnh Thần chỉ đành đặt cô xuống, ôm cô vào lòng và để cô ngồi tựa vào người.

“Nôn…” Khương Du Mạn ôm bụng nôn ra vài ngụm nước, cuối cùng cũng hoàn hồn.

Ngẩng đầu lên, đập vào mắt cô là tám múi cơ bụng rõ nét, đường cong mạnh mẽ của Phó Cảnh Thần.

Nhìn lên trên nữa, là gương mặt lo lắng, đau lòng của anh.

Khương Du Mạn có chút vô lực: “Anh cởi áo làm gì thế?”

Vừa nói cô vừa nhìn sang bên cạnh.

Phó Cảnh Thần nhìn theo ánh mắt cô, lúc này mới phát hiện bên cạnh cũng có một người toàn thân ướt sũng.

Con dâu thứ ba nhà họ Diêu người nãy giờ chỉ đứng im như phông nền, lên tiếng giải thích: “Là Tư Manh cứu Du Mạn đấy.”

Cô ta cũng không ngờ, sau khi mình kêu cứu, lại là Diêu Tư Manh chạy đến đầu tiên, rồi nhảy xuống nước cứu người.

Diêu Tư Manh đang nhìn Phó Cảnh Thần. Thấy anh nhìn qua, vẻ mặt cô ta vừa lẩn tránh vừa không được tự nhiên.

Phó Cảnh Thần khẽ gật đầu với cô ta coi như lời cảm ơn, rồi cúi xuống sờ mái tóc ướt đẫm của Khương Du Mạn.

Diêu Tư Manh ngẩn ngơ nhìn anh, nửa ngày chưa lấy lại được tinh thần.

Đúng lúc này, mẹ Phó cùng mọi người cũng chạy tới.

“Mạn Mạn, có ngã đập vào đâu không con? Có sao không?”

Mẹ Phó vừa đến đã lau nước mắt, đau lòng nắm lấy tay Khương Du Mạn.

“Mẹ…” Khương Du Mạn vừa rồi cũng sợ không nhẹ, giờ thấy người nhà quan tâm vây quanh mình, mũi cô cay xè, nước mắt cũng theo đó chảy xuống.

Phó Cảnh Thần dán sát vào cô dỗ dành: “Không sao rồi, đều tại anh, anh đến chậm quá.”

“Con ngoan, không sao là tốt rồi, con làm mẹ sợ c.h.ế.t khiếp!” Mẹ Phó ngồi xổm bên cạnh cô nói.

“Cảnh Thần, con lập tức đi mượn xe lừa, mau đưa nó đến trạm xá khám.” Phó Vọng Sơn lại vẻ mặt nghiêm nghị.

Hiện tại xem ra không có vấn đề gì lớn, nhưng đó là rơi xuống sông cơ mà!

Xảy ra chuyện như vậy, ông cảm thấy vẫn nên đưa đến trạm xá để bác sĩ xem xét cho yên tâm.

Khương Du Mạn vừa định mở miệng nói không cần phiền phức thế, mình không sao, thì cảm thấy trong bụng có một trận đau quặn thắt.

Cô lập tức cứng đờ cả người, “Á” lên một tiếng.

Phó Cảnh Thần đang ôm cô phát hiện ra sự khác thường đầu tiên, cúi xuống hỏi: “Mạn Mạn, em lại muốn nôn sao?”

“Không phải,” Khương Du Mạn nhíu mày ấn bụng nói: “Bụng em đau.”

Chỉ trong chốc lát, cô cảm thấy mình đau đến toát cả mồ hôi lạnh.

“Hả? Đau bụng? Sao lại đau bụng được?” Mẹ Phó lập tức luống cuống.

Bên cạnh, Diêu Tư Manh siết chặt các ngón tay.

Sắc mặt Phó Cảnh Thần càng trắng bệch thêm vài phần, anh cố gắng trấn tĩnh nói: “Mẹ, mọi người ở đây trông chừng Mạn Mạn, con đi mượn xe, chúng ta lập tức đến trạm xá.”

Xe lừa của Đại đội Thạch Cối Xay nằm ở nhà đội trưởng Diêu.

Dưới sự giúp đỡ của con dâu thứ ba nhà họ Diêu, cả nhà họ Phó nhanh chóng đưa Khương Du Mạn đến trạm y tế.

Vì quá sốt ruột, lại không dám di chuyển cô nhiều, nên Khương Du Mạn còn chưa kịp thay quần áo.

Chỉ có Phó Cảnh Thần thay một chiếc áo khác.

Cũng may trời đang nóng, không cần lo bị cảm lạnh, chỉ cần lót đồ lên xe lừa, tránh xóc nảy trên đường.

Đến trạm y tế, anh vội vàng ôm Khương Du Mạn chạy vào.

“Có xuất huyết không? Mang thai được bao lâu rồi?” Bác sĩ hỏi.

“Không có, gần bảy tháng rồi ạ.”

“Bây giờ còn đau không?” Bác sĩ vừa ấn bụng cô vừa hỏi.

“Đỡ hơn lúc nãy nhiều rồi ạ.” Khương Du Mạn cảm nhận một hồi, trả lời thật.

“Truyền một chút dịch, về nhà nghỉ ngơi cho tốt, tuyệt đối không được làm việc.”

“Bác sĩ, vợ tôi bị rơi xuống sông, có cần phải kiểm tra kỹ hơn không?” Phó Cảnh Thần vẫn còn hơi th* d*c nói.

“Cô ấy không có dấu hiệu dọa sinh non, không có vấn đề gì lớn. Nếu mọi người không yên tâm, thì về nhà đừng để cô ấy làm bất cứ việc gì.”

Bác sĩ tiếp tục dặn dò: “Nếu mệt quá mà dẫn đến sinh non, cả mẹ và con đều sẽ nguy hiểm.”

Nghe vậy, vẻ mặt cả nhà họ Phó đều ngưng trọng, bàn tay Phó Cảnh Thần nắm lấy tay Khương Du Mạn càng siết chặt hơn.

Khương Du Mạn cũng thấy hơi hoảng, điều kiện chữa bệnh thời buổi này kém như vậy, trẻ sinh non làm gì có lồng ấp mà nằm.

 

Bình Luận (0)
Comment