Bên kia, Diêu Chấn Giang nhìn thấy vợ mình đang tự trách, ánh mắt hắn chợt lóe lên nghi hoặc: “Vợ à, em nói là Tư Manh đã nhảy xuống cứu vợ Thần ca ư?”
Con dâu thứ ba nhà họ Diêu gật đầu: “Ôi, chuyện này cũng trách em. Đáng lẽ ra em nên dặn cô ấy đứng xa mép nước ra mới phải.”
Từ khi Khương Du Mạn được đưa đến Bệnh xá, cô cứ thất thần mãi, lòng thầm lo lắng bên đó có xảy ra chuyện gì không.
Khác với thường lệ, Diêu Chấn Giang không vội an ủi vợ. Hắn hơi nheo mắt lại, chăm chú nhìn về phía Diêu Tư Manh.
Cô em gái này của hắn, hắn hiểu rõ hơn ai hết.
Được ba người anh trai cưng chiều từ bé, gặp chuyện gì cũng quen dựa dẫm vào người khác, làm sao có chuyện cô ta lại chủ động nhảy xuống nước cứu người? Hơn nữa, nụ cười trên mặt em gái lúc này, rõ ràng có chút cứng nhắc và gượng gạo!
Diêu Chấn Giang kinh ngạc, trong lòng dấy lên sự phức tạp khó tả. Hắn không biết liệu mình có suy nghĩ quá nhiều không, chỉ mong là hắn đã suy nghĩ quá nhiều rồi.
Khương Du Mạn vẫn còn đang truyền dịch ở Bệnh xá. Kể từ khi cô nói ra suy đoán của mình, cả hai đều im lặng.
Thực ra, ngay cả cô cũng kinh ngạc. Cô tự nhận từ khi xuyên đến đây, cô chưa hề tiếp xúc nhiều với nguyên nữ chủ Diêu Tư Manh. Lần duy nhất nói chuyện, là lần cô vào bếp lấy củi và suýt va vào cô ta.
Lần này, nếu không phải vô tình nhìn thấy chiếc ná bị nước sông cuốn đi của đối phương, cô cũng không nghĩ đến việc nghi ngờ Diêu Tư Manh.
Làm gì có chuyện trùng hợp đến thế? Cô ta vừa có ná ở đó, mình vừa xảy ra chuyện, cô ta lại là người đầu tiên đến cứu mình.
Thật khó để không nghi ngờ.
“Chuyện này anh sẽ không để yên đâu. Anh sẽ đòi lại công bằng cho em.” Phó Cảnh Thần đưa tay ôm trọn bàn tay cô trong lòng bàn tay anh, giọng kiên định.
Hóa ra, đó là lý do hôm nay Diêu Tư Manh không dám nhìn thẳng vào mắt họ.
“Anh đừng vội,” Khương Du Mạn nghiêm túc dặn dò: “Lúc cô ta tới cứu em, chiếc ná đã bị nước cuốn đi mất rồi, căn bản không có chứng cứ gì cả.”
Chỉ có thể nói, không hổ là nữ chủ trong sách. Làm chuyện gì cũng có vận may cực tốt.
Phó Cảnh Thần cúi đầu, đôi mắt thâm trầm. Anh có chút tức giận sự bất lực của chính mình lúc này.
Khương Du Mạn vỗ nhẹ vào mu bàn tay anh, mỉm cười trấn an: “Anh đừng lo, anh tin em. Em có cách để tự mình đòi lại món nợ này.”
Khóe môi cô cong lên một nụ cười ẩn chứa nhiều ý vị.
Vốn dĩ cô chỉ muốn sống yên ổn vài năm, tránh xa mọi rắc rối với nữ chủ.
Nhưng đó chỉ là trong điều kiện người không phạm ta, ta không phạm người.
Con của cô suýt chút nữa bị hại, cô đương nhiên phải đòi lại công đạo này.
Nếu cô không nhớ lầm, sự kiện quan trọng kia rất nhanh sẽ diễn ra…
Khương Du Mạn nhớ rõ cốt truyện.
Sở dĩ Diêu Tư Manh về sau sống an nhàn, là vì cô ta sắp sửa trở thành giáo viên ở Trường tiểu học Thạch Niễn Tử gần đó.
Làm giáo viên là một nghề cạnh tranh khốc liệt. Có rất nhiều thanh niên trí thức xuống nông thôn, không ít người có trình độ văn hóa Sơ/Cao trung. Ai mà chẳng muốn làm giáo viên thay vì xuống đồng cày cấy?
Họ đều phải tham gia kỳ thi tuyển.
Diêu Tư Manh là người ytongj sinh, vì những đau khổ kiếp trước mà lần này cô ta đã sớm nhắm vào suất giáo viên tại trường tiểu học Thạch Niễn Tử. Sau này, nhờ thanh danh tốt và thành phần gia đình tốt, bài thi của cô ta còn đạt điểm cao hơn các thanh niên trí thức khác. Cô ta nghiễm nhiên trở thành giáo viên.
Thời đó, giáo viên mỗi tháng được nhận mười lăm đồng tiền lương, chưa kể còn được phân thêm lương thực tem phiếu giống như dân thành phố. Với khoản tiền và tem phiếu này, cùng với việc thỉnh thoảng lên núi kiếm d.ư.ợ.c liệu quý để bán lén ở chợ đen, Diêu Tư Manh đã sống một cuộc sống vô cùng thoải mái.
Khương Du Mạn không phải thánh mẫu, cũng không rộng lượng đến mức nuốt trôi cục tức này.
Nhịn nhất thời nhũ tuyến tăng sinh, lui một bước u nang buồng trứng!
Dù là vì sức khỏe của chính mình, cô cũng phải giành lấy suất giáo viên đó!
Trước khi xuyên thư, cô cũng là thủ khoa của một trường đại học trọng điểm, bài thi tuyển giáo viên kia đối với cô mà nói không hề khó. Chỉ có điều, có một số từ ngữ, khái niệm bây giờ rất nhạy cảm, tốt nhất cô nên tìm cơ hội mua vài quyển sách về để tự ôn luyện lại.
Truyền dịch xong, Khương Du Mạn được Phó Cảnh Thần nhẹ nhàng đỡ lên xe lừa.
Bác Lý đ.á.n.h xe hiển nhiên cũng đã nghe tin đồn. Bác quay lại, nói vọng vào: “Người không sao là may rồi! Vợ cậu vận khí cũng tốt lắm, vừa hay cô Tư Manh nhà đội trưởng ở gần đó.”
Xem ra, tiếng tăm của Diêu Tư Manh về việc cứu người đã lan truyền khắp nơi rồi.
Khóe môi Khương Du Mạn nhếch lên một nụ cười châm chọc: “Vâng.”
Phó Cảnh Thần bên cạnh cô sắc mặt cũng tối sầm lại. Cô khẽ nhéo vào cánh tay anh một cái để nhắc nhở.
“Em vừa nói với anh thế nào?”
“Anh biết rồi.”
Phó Cảnh Thần nắm c.h.ặ.t t.a.y cô. Anh biết cô muốn tự mình giải quyết chuyện này. Vì áy náy chuyện đã không đồng ý đưa cô lên núi, nên lời cô nói lúc này, anh nhất định phải nghe theo.
Vợ nói gì, thì đó là chân lý.
Nửa giờ sau, xe lừa đã đến Điểm Thanh niên Trí thức.
“Du Mạn, cô không sao chứ? Tôi lo lắng cho cô quá!” Con dâu thứ ba nhà họ Diêu nghe tiếng động, vội vã chạy ra hỏi thăm.
“Tôi không sao, chỉ là bị một trận hết hồn thôi.”
“Vậy thì tốt rồi, cô mau vào trong nghỉ ngơi đi.”