Bên kia, Ngụy Tình sợ vai Nguỵ Quý Thanh bị thương nặng, cô kéo anh xuyên qua mấy hành lang. Cảm thấy kéo tay áo không tiện, cô do dự một lát, rồi dứt khoát nắm lấy tay anh.
Mặc kệ người đi qua nhìn họ như thế nào, cô vẫn kiên định nắm c.h.ặ.t t.a.y Nguỵ Quý Thanh.
Bàn tay nhỏ bé trong lòng bàn tay Nguỵ Quý Thanh không hề mềm yếu, mà ngược lại rất kiên định. Giống như chính con người cô, ngay từ lúc quen biết, cô đã không chút do dự mà kiên định lựa chọn anh, chẳng bận tâm đến ánh mắt hay suy nghĩ của bất kỳ ai khác.
Nhìn bóng lưng đơn bạc nhưng rắn rỏi của cô, một cảm giác khó tả dâng lên trong lòng. Nguỵ Quý Thanh siết c.h.ặ.t t.a.y cô, kéo cô vào một góc khuất.
Theo quán tính, Ngụy Tình tựa vào tường, cơ hồ bị anh bao phủ hoàn toàn. Khoảng không gian lập tức trở nên nhỏ hẹp và ái muội.
“Vai anh...”
“Vai tôi không sao,” Nguỵ Quý Thanh nói, “Tại sao em lại đồng ý lời đề nghị của bố tôi?”
Ngụy Tình ngước mắt nhìn thẳng khuôn mặt ấy, nghiêm túc đáp: “Vì em thích anh.” Nhìn gần thế này, hắn lại càng đẹp trai hơn.
Hô hấp của Nguỵ Quý Thanh hơi nghẹn lại.
“Cho dù tôi lớn tuổi hơn em, em cũng không để ý?”
Ngụy Tình nhíu mày, không mảy may bận tâm: "Lớn tuổi hơn thì sao? Anh hơn hẳn những người khác, em chỉ thích anh thôi."
“Bố em cũng lớn tuổi hơn mẹ em, chẳng phải họ vẫn kết hôn sao? Tuổi tác căn bản không phải...” vấn đề gì.
Lời còn chưa kịp nói hết, Nguỵ Quý Thanh đã cúi xuống, môi hai người chỉ còn cách nhau gang tấc. Trong góc hành lang vắng vẻ này, hai trái tim đập thình thịch dường như đang xích lại gần nhau hơn bao giờ hết.
Nhìn đôi mắt Ngụy Tình vừa trong veo vừa sáng ngời, Nguỵ Quý Thanh lạnh lùng lúc này lại bỗng dưng lúng túng và rụt rè như một cậu nhóc mới biết yêu. Hắn dùng hết ý chí để gồng mình, cố gắng không hôn xuống.
“Ngốc muốn c.h.ế.t !”
Ngay sau đó, Ngụy Tình nhón chân lên, chủ động hôn lên.
Chỉ chạm nhẹ rồi tách ra, cả hai quay mặt đi chỗ khác, hai má đều ửng hồng, không dám nhìn đối phương.
Thật mềm! Ngụy Tình nghĩ thầm.
Mong là khi đến nhà đưa ra xin nói đối tượng, chú Ngụy sẽ không đ.á.n.h c.h.ế.t mình và ba ... Nguỵ Quý Thanh nghĩ thầm
Không khí lập tức trở nên tĩnh lặng.
Qua một hồi lâu, Ngụy Tình mới khẽ hỏi: “Vai anh thật sự không sao chứ?”
“Không sao,” Nguỵ Quý Thanh nghiêm túc nhìn cô, “Ngày mai anh sẽ đến nhà thưa chuyện.”
Lời nói hàm súc, nhưng ý tứ đã quá rõ ràng.
Đôi mắt Ngụy Tình sáng rỡ lên, cô gật đầu: “Sắp đến Hội diễn Tổng quân khu rồi, em sẽ cố gắng huấn luyện thật tốt, tranh thủ được đề bạt.”
Để sớm có thể kết hôn.
Nguỵ Quý Thanh thấy lòng mình nóng lên. Hai người chỉ nắm lấy hai ngón tay, bước ra khỏi góc khuất. Họ thường xuyên liếc nhìn nhau, chẳng cần biết đi đâu, chỉ cần cứ thế bước đi trong bệnh viện thôi cũng đã ngọt ngào như vừa ăn mật.
Trở về phòng bệnh, là người từng trải, Khương Du Mạn vừa thấy trạng thái của Ngụy Tình và Nguỵ Quý Thanh là đã không nhịn được cười.
Vốn dĩ cô tưởng hai người này sẽ phải chờ đợi thêm một thời gian nữa, không ngờ lại tiến triển nhanh đến thế. Xem ra, Sư trưởng Nguỵ lại sắp có khoe khoang rồi.
Chuyện con cái tìm được đối tượng, người vui mừng thì có, mà người sầu muộn cũng có.
Sau khi Nguỵ Quý Thanh báo tin này cho Nguỵ Lưu Cương, Nguỵ Lưu Cương vui mừng đến mức khóc ròng trong văn phòng.
Cảnh vệ viên nhìn thấy mà hơi chạnh lòng, “Sư trưởng, đây là chuyện tốt mà, sao ngài lại khóc?”
Nghĩ lại cũng dễ hiểu, dù sao con cháu của bạn bè đồng trang lứa của Sư trưởng đều đã có cháu nội, còn Nguỵ Quý Thanh giờ mới có đối tượng. Đối với Nguỵ Lưu Cương, người vốn luôn coi trọng danh dự, đây thật sự là một cột mốc lịch sử.
“Không sao.” Nguỵ Lưu Cương lấy giấy lau nước mắt, “Con trai tôi cuối cùng cũng làm tôi nở mày nở mặt, tôi chỉ là quá đỗi vui mừng thôi.”
Cảnh vệ viên trong lòng càng thêm cảm khái. Ngày thường Sư trưởng thể hiện sự mạnh mẽ, khiến hắn quên mất Sư trưởng cũng là người có tuổi. Cũng khát vọng tình thân, khát vọng con cháu đề huề.
Không thể vì ngày thường ông ấy thích khoe khoang mà quên mất ông ấy cũng là một người lớn tuổi.
Cảnh vệ viên càng nghĩ càng xúc động, quay đầu đi, hít sâu một hơi.
Hắn còn chưa kịp nén lại dòng cảm xúc đang trào dâng thì phía sau đã vang lên giọng Nguỵ Lưu Cương đầy phấn khởi:
“Ôi chao lão Mạc, sao lâu thế mới nhấc điện thoại? Không phải chuyện quân đội đâu, chuyện Phó Cảnh Thần được công hạng nhất không phải tôi đã nói với ông rồi sao?”
Đầu dây bên kia, Mạc Phương Hải vẻ mặt vô ngữ: “Ông có thể đừng gọi điện cho tôi nữa được không?”
Cũng may điện thoại bàn không có chức năng chặn số, nếu không cái lão già kia đã sớm bị hắn cho vào danh sách đen.
Nguỵ Lưu Cương chẳng hề bận tâm, vẫn cứ tự mình hân hoan: "Quý Thanh nhà tôi cuối cùng cũng tìm được đối tượng, là cháu gái của Lão Quân Trường đấy! Lão Quân Trường cũng ủng hộ hết lòng cơ mà..."
"Rốt cuộc là ai hỏi ông hả?" Mạc Phương Hải tức nghẹn lồng ngực, giận dữ dập máy cái rụp.
Cái lão Nguỵ Lưu Cương đáng ghét này, sao lại may mắn đến thế chứ? Cấp dưới thì đắc ý phơi phới, con trai cũng tài giỏi.
Nhìn phần cơm sáng đặt trước mặt, Mạc Phương Hải lập tức hết cả muốn ăn.
Cùng lúc đó, Nguỵ Lưu Cương nhìn chiếc điện thoại đã bị ngắt kết nối, thở dài thườn thượt ra chiều thông cảm: "Đúng là nên tu thân dưỡng tính nhiều hơn, xem cái tính khí này tệ đến mức nào?"
Cảnh vệ viên im lặng, thầm nghĩ, có được một chiến hữu với ... ừm, như thế này, mấy vị lãnh đạo già kia quả thật cũng rất "kiên cường".