Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 584

 
“Lần này là do bác rộng lượng, không trách con. Nhưng sau này không được làm thế nữa, biết chưa?”

Khương Du Mạn thật sự lo lắng Tiểu Diệp sẽ đi vào vết xe đổ của Sở Văn Châu .

“Con biết rồi ạ, Mẹ.” Tiểu Diệp gật đầu thật mạnh.

Giờ phút này, trong tâm hồn nhỏ bé của nó, chuyện này giống như ăn kẹo mà không đánh răng vậy, là điều cấm kỵ không được đụng vào.

“Ngoan như thế mới là bé ngoan chứ.” Khương Du Mạn hôn lên trán nó một cái, coi như phần thưởng.

Tiểu Diệp vốn hơi ỉu xìu giờ phút chốc cao hứng hẳn lên, nó giơ chân cao hơn, thậm chí còn nghịch ngợm đạp chăn.

“Không được nghịch ngợm,” Phó Cảnh Thần bên cạnh đưa tay ngăn lại, “Nếu không ba sẽ đưa con sang ông bà đấy.”

Phó Tư Diệp vội vàng hạ chân xuống, rúc vào phía Khương Du Mạn.

Nó khó khăn lắm mới được ngủ chung với ba mẹ một lần, tuyệt đối không muốn bị đưa về bên kia.

“Bé ngoan bây giờ phải ngủ thôi.” Khương Du Mạn đưa tay che mắt con trai.

Tiểu Diệp lúc đầu còn vặn vẹo người, định gỡ tay mẹ ra, nhưng sau đó mi mắt nặng dần, hơi thở cũng dần đều đặn.

Khương Du Mạn đưa tay sờ lên hàng mi của con, nói: “Cục cưng bé tí thế này mà đã biết thơm con gái nhà người ta rồi.”

Phó Cảnh Thần đáp: “Chỉ là trẻ con không hiểu chuyện đùa giỡn thôi, lần sau sẽ không dám nữa đâu.”

“Chuyện này cần phải coi trọng,” Khương Du Mạn nói: “Con trai anh thì anh thấy vậy thôi, chứ nếu đó là con gái anh bị người ta thơm, anh còn có thể bình tĩnh được không?”

Phó Cảnh Thần không tưởng tượng được, dù sao từ khoảnh khắc Tiểu Diệp ra đời, anh chỉ biết mình có một đứa con trai.

“Thôi lười nói với anh,” Khương Du Mạn sốt ruột, “Nếu sau này nó giống Sở Văn Châu thì anh mới sáng mắt ra.”

“…” Con trai mình, tại sao lại có thể giống Sở Văn Châu được?

Mặc dù thằng bé còn nhỏ, Phó Cảnh Thần vẫn có lòng tin, Tiểu Diệp sau này tuyệt đối sẽ không trở thành loại người đó.

Dĩ nhiên, một người chồng tốt sẽ không bao giờ phản bác lời vợ mình.

Vì thế anh không nói gì, chỉ im lặng kéo chăn đắp cho Phó Tư Diệp.

Khương Du Mạn bôi thuốc cho anh. Mặc dù vết thương trên người anh lành rất nhanh, nhưng vết sẹo vắt ngang sau lưng vẫn minh chứng cho tình huống nguy cấp lúc bấy giờ.

Dù đã nhìn thấy rất nhiều lần, nhưng mỗi lần nhìn, cô vẫn cảm thấy thót tim.

“Làm sao vậy?” Phát hiện những ngón tay trên lưng mình ngừng lại, Phó Cảnh Thần hơi nghiêng đầu, “Để ba bôi thuốc cho anh nhé?”

“Nói gì mê sảng thế, vợ anh ở trong phòng mà không bôi cho anh, anh muốn bố mẹ thấy em là người vợ không chu toàn sao?”

Khương Du Mạn lấy lại tinh thần, nhanh nhẹn bôi thuốc xong.

Làm xong mọi việc, cô hỏi: “Cảnh Thần, anh có từng nghĩ đến chuyện ở lại Kinh thành không?”

Từ khi Phó Cảnh Thần bị thương đến nay, Tần Đông Lăng rất quan tâm đến chuyện này.

Ông chỉ có một cô con gái là Khương Du Mạn, tình cảm vợ chồng cô lại rất ổn định, ông không muốn con rể phải tiếp tục đối mặt với nguy hiểm nữa.

Ban đầu, Khương Du Mạn rất chắc chắn anh muốn ở lại đây, sự nỗ lực của đối phương là không thể giả được.

Nhưng lâu đến thế rồi, Phó Cảnh Thần thậm chí không hề nhắc đến chuyện này… Hiện tại bố cô đã lâu không hỏi, cô cũng không chắc chắn.

“Anh có nghĩ đến,”

Phó Cảnh Thần ngồi dậy, vừa thong thả cài cúc áo, vừa ngước mắt nhìn cô, “Mọi việc anh làm, đều là vì chờ lệnh triệu hồi về.”

“Có phải ba đã nói chuyện với anh rồi không?” Nhìn anh, Khương Du Mạn chợt linh cảm.

Phó Cảnh Thần không tỏ ý kiến.

“Thảo nào đã lâu không thấy ba hỏi em chuyện này, hóa ra hai người đã bàn bạc xong xuôi rồi.”

Khương Du Mạn nhướng mày, “Chuyện quan trọng như vậy mà anh lại có thể nhịn không nói với em!”

“Lệnh điều động còn chưa xuống, anh cũng không biết sẽ là chức vụ gì.” Phó Cảnh Thần giải thích.

Khương Du Mạn chấp nhận lời giải thích này, mãi cho đến ngày hôm sau đi đến Tổng cục Chính trị, cô vẫn còn cân nhắc về đường đi nước bước cho mình.

Đừng thấy hiện tại cô là biên kịch Đoàn Văn công Sư đoàn 22, nhưng sau khi liên hoan văn nghệ kết thúc, các cô vẫn sẽ trở về Quân khu Tây Nam.

Cái gọi là giữ lại vị trí của cô, chỉ là kịch bản được gửi đến. Còn nơi thực sự cần cô dồn tâm sức lâu dài, nên được chuyển về Kinh thành.

“Chuyện này không đơn giản sao?”

Cao Phi, người đến Tổng cục Chính trị, nghe xong ý tưởng của cô, liền bày mưu tính kế, “Hoặc là làm biên kịch tại Tổng cục Chính trị, hoặc là về văn phòng hành chính làm văn thư.”

Khương Du Mạn nói: “Nhưng ngay cả cô còn chưa phải biên kịch cố định của Chính trị bộ, tôi làm sao được chứ?”

“Sao lại không được?” Cao Phi bóc mẽ chính mình cũng không hề nương tay, “Trình độ tôi tuy ổn định, nhưng tôi luôn kéo dài tiến độ. Còn cô lại chăm chỉ, chất lượng lại ổn định, Tổng cục Chính trị mà biết được cô muốn tới có khi còn cho là mình nằm mơ giữa ban ngày ấy.”

“Thông thường các vở ca vũ kịch gây được tiếng vang lớn trên sân khấu ngoại giao, Tổng cục Chính trị sẽ ngỏ lời mời. Năm nay không được, sang năm chắc chắn sẽ được.” Cô vừa nói vừa đếm ngón tay giúp Khương Du Mạn tính ngày.

Khương Du Mạn ngẩng đầu nhìn Cao Phi.

Tô Văn Tranh vẫn còn đang chờ đợi để nhận được vinh dự này, mà Cao Phi đã nghe ngóng được tin tức rồi ư?

 

Bình Luận (0)
Comment