"Đúng vậy, bên Đoàn Văn công Tổng Quân khu xảy ra chút rắc rối."
Chủ nhiệm Cảnh giải thích nhanh gọn, "Hiện tại họ không thể biểu diễn vở 《 Nữ Dân Binh Cách Mạng 》 được, cần mọi người mau chóng qua đó cứu nguy ngay."
Đoàn Văn công Sư đoàn 22, chỉ một khắc trước còn đang chuẩn bị liên hoan tưng bừng, ngay sau đó đã thay xong trang phục và giày biểu diễn, ngồi trên chiếc xe của Bộ ngoại giao đang chờ sẵn.
Tô Văn Tranh, Khương Du Mạn và những người khác đi cùng xe với Cao Phi. Trên xe, Cao Phi thuật lại đơn giản sự việc đã xảy ra.
Cuối cùng, cô nói, "Hai tiếng đồng hồ, không có tiết mục nào có thể lấp được khoảng trống này. May mắn là các cô vẫn chưa đi."
"Nhưng hóa trang cũng cần thời gian chứ," Tô Văn Tranh lo lắng, "Hiện tại chắc chỉ còn nửa tiếng thôi."
"Vấn đề này không lớn,"
Cao Phi dù sao cũng đã xem vở 《 Sáng sớm 》, cô không phải là người thiếu hiểu biết. "Trang điểm của các cô không phức tạp, đơn giản một chút cũng chẳng sao."
Trong các dịp trang trọng như thế này, trang điểm quá đậm lại không phù hợp. Chỉ cần diễn tốt, mọi thứ khác đều là thứ yếu.
Cô quan tâm hơn đến một việc khác, "Thời lượng biểu diễn của các cô là bao lâu?"
Tô Văn Tranh đáp, "118 phút." Tức là chỉ ít hơn vở 《 Nữ Dân Binh Cách Mạng 》 hai phút.
Vậy thì vấn đề không còn lớn nữa. Cao Phi cuối cùng cũng có thể rảnh tay lau đi mồ hôi trên trán.
Chỉ nhìn cô như vậy, Khương Du Mạn cũng hiểu áp lực tâm lý của cô lớn đến mức nào.
Khương Du Mạn nắm tay Cao phi, trấn an, "Đừng hoảng."
Giọng nói bình tĩnh, từ tốn của cô đã phần nào trung hòa được sự hoảng loạn của Cao Phi.
"Tôi biết," tia sắc lạnh lóe lên trong mắt Cao Phi, "Chờ tiết mục này kết thúc, tôi nhất định phải bắt được kẻ tiểu nhân đó."
Sau nhiều lần phối hợp, cùng với thực lực vượt trội của Đoàn Văn công Sư đoàn 22, mặc dù là "không trâu bắt chó đi cày", vở 《 Sáng sớm 》vẫn đạt được thành công vang dội tại hội diễn lần này.
Người ngoài không tiếc lời khen ngợi, dù sao 《 Sáng sớm 》là một gương mặt mới mẻ và đầy triển vọng.
Thế nhưng, những người trong cuộc lại nghiêm túc truy cứu trách nhiệm. Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Trác Vân Khởi đã bị phê bình nghiêm khắc.
"Tình trạng sự cố của tiết mục lần này, các vị giải thích thế nào?"
Trong phòng họp, tất cả những người có liên quan đến việc sắp xếp tiết mục đều có mặt. Bộ trưởng Vương, người chủ trì cuộc họp, chống hai tay lên bàn, nhìn thẳng vào mọi người.
Không ai dám trả lời, ánh mắt đều né tránh.
"Vật phẩm rõ ràng là bị phá hoại có chủ đích, là vấn đề từ bộ phận trang phục." Cuối cùng, Trác Vân Khởi trầm giọng nói.
Hắn phụ trách công tác lễ tân và sắp xếp sự vụ lần này. Việc xảy ra sai sót lớn trong một hoạt động ngoại giao cấp quốc gia như vậyhắnanh ta phải gánh vác trách nhiệm chính.
"Ai có mắt đều biết là do con người gây ra, nhưng một sai lầm cấp thấp như vậy, cậu phải lường trước được trước khi sự việc xảy ra chứ."
Bộ trưởng Vương vô cùng tức giận. Trác Vân Khởi biết mình đuối lý, đành im lặng.
"May mắn là Đoàn Văn công Sư đoàn 22 đã kịp thời đến cứu nguy. Nếu không, ở đây không một ai có thể gánh vác nổi trách nhiệm lần này."
Đối mặt với lời trách mắng, tất cả mọi người đều cúi đầu, trông như những chú chim cút ngoan ngoãn.
"Thôi được rồi,"
Không biết qua bao lâu, Bộ trưởng Vương thu tay lại, hít một hơi thật sâu, "Tôi không muốn nói nhiều nữa. Sự việc lần này, mỗi người đều viết một bản tường trình. Trác Vân Khởi, cậu phải viết thêm một bản kiểm điểm và báo cáo công tác."
"Rõ."
Bộ trưởng Vương vẫn cảm thấy chưa đủ, tiếp tục nhìn hắn, "Còn nữa, rốt cuộc là ai đã ngấm ngầm gây rối, cậu phải toàn quyền phụ trách điều tra rõ ràng."
Trác Vân Khởi gật đầu đồng ý. Hắn hiểu, nếu thời gian điều tra kéo dài, hậu quả sẽ là bị tạm thời đình chỉ công tác.
Bị mất hết mặt mũi trước nhiều người như vậy, hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.
Bước ra khỏi phòng họp, mọi người thở phào nhẹ nhõm như được đại xá.
Có người nghiêng đầu nhìn phản ứng của Trác Vân Khởi, nhưng hắn đã nhanh chân vội vã rời đi trước khi họ kịp nhìn rõ.
"Thật là xui xẻo, không biết là kẻ vô lương tâm nào làm. Nếu không có người cứu nguy, tất cả chúng ta đều sẽ bị truy trách nhiệm."
"Đúng vậy, không thấy lưng Bộ trưởng Vương cũng ướt đẫm mồ hôi sao? Nếu thật sự xảy ra chuyện lớn, ông ấy chắc chắn sẽ bị bãi chức."
"Thế nên ông ấy mới giận như vậy."
"..."
Tiếng xì xào bàn tán bị bỏ lại phía sau lưng. Trác Vân Khởi mặt nặng mày nhẹ bước lên xe. Sau khi về nhà, hắn không kịp nghỉ ngơi đã bị gọi thẳng vào thư phòng.
Chính ủy Trác cũng là một trong những người theo dõi buổi diễn. Ông không chút khách khí mắng Trác Vân Khởi một trận tàn nhẫn, cuối cùng chỉ vào mũi hắn nói:
"Lần này may mắn là Đoàn Văn công Sư đoàn 22 kịp thời ứng cứu. Nếu không, một mình con mất mặt chưa đủ, còn làm mất mặt cả quốc gia!"
Ngay từ lúc thấy vở 《 Sáng sớm 》 được trình diễn, Chính ủy Trác và vài người khác đã nhận ra điều bất thường. Vở 《 Nữ Dân Binh Cách Mạng 》 đã được diễn tập kỹ lưỡng, tại sao lại đột ngột đổi tiết mục? Chắc chắn là có chuyện xảy ra.
Trong suốt hai tiếng khách quốc tế xem say sưa, những vị lãnh đạo như ông lại đứng ngồi không yên, chỉ sợ Đoàn Văn công Sư đoàn 22 chưa được diễn tập kỹ lưỡng lại xảy ra sơ suất.