Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 608

 
Mẹ Điền nghe được lời này, trong lòng liền có tính toán trước. Bà biết chuyện cô con gái lớn của mình và Trác Thanh Hoài đang qua lại, liền dành thời gian nói về chuyện này.

“Mẹ, Thanh Hoài là con ruột, đâu phải nhặt về. Sao có thể nhường cho người khác, mà không cho anh ấy?” Điền Mẫn Tĩnh đang vội vàng phơi quần áo, không để ý lắm.

“Cái con ngốc này.” Mẹ Điền nói: “Con không biết à, Chính ủy Trác trước kia vẫn luôn muốn nhận cô ta làm con gái nuôi. Hơn nữa con dâu cả nhà họ còn có quan hệ tốt với cô ta.”

Có mấy tầng quan hệ này, Chính ủy Trác có lấy cái gì ra cho cô ta cũng chẳng có gì lạ. Nếu anh cả nhà họ Trác không xảy ra chuyện thì thôi, bây giờ trong nhà chỉ còn mỗi cậu con trai Trác Thanh Hoài. Mẹ Điền đã sớm mặc định mọi thứ là của con rể mình rồi.

Vợ chồng Khương Du Mạn hiện tại ngày nào cũng đưa con trai tới thăm Chính ủy Trác. Điều đáng nói là lần nào trở về, họ cũng xách theo túi lớn túi bé, đó đều là của con gái bà ta.

Điền Mẫn Tĩnh nghe đến đây thì khựng lại. Cô ta nhíu mày, trong lòng không khỏi khó chịu. Sau này cô ta sẽ là con dâu Trác gia, là vợ của Trác Thanh Hoài. Bao nhiêu đồ tốt lẽ ra phải thuộc về cô ta, sao lại bị Khương Du Mạn moi đi ?

Nghe mẹ nhắc nhở, ngày hôm sau, Điền Mẫn Tĩnh cố ý đi dạo một vòng. Quả nhiên, cô ta vừa đúng lúc thấy chiếc xe Hồng Kỳ sơn đỏ dừng lại.

Chẳng mấy chốc, cả gia đình Khương Du Mạn – Phó Cảnh Thần bước xuống xe.

Đồng chí Dương Khang cười toe toét nói không ngớt, đủ để thấy mối quan hệ giữa hai nhà đã thân thiết đến mức nào. Mấy người vừa nói cười rôm rả vừa bước qua cánh cổng lớn, rồi cánh cửa từ từ khép lại, chặn đứng tầm mắt tò mò của người ngoài.

"Xem ra, lời mẹ nói là thật rồi." Điền Mẫn Tĩnh thì thầm, siết chặt chiếc khăn tay.

Nhớ đến Trác Thanh Hoài "cọc gỗ", Điền Mẫn Tĩnh tìm một cơ hội, bóng gió hỏi: “Anh Thanh Hoài này, sức khỏe của bác Trác sao rồi? Bác ở nhà một mình cả ngày, có buồn chán không?”

Trác Thanh Hoài không hề nhận ra ẩn ý trong lời nói của Điền Mẫn Tĩnh. Hắn đáp gọn lỏn, thái độ lạnh nhạt như thường: “Không đâu, bác Tần và mấy người bạn khác vẫn thường xuyên đến bầu bạn với ông.”

“Anh nói là chú Tần cùng con rể, con gái đúng không? Em thấy nhiều lần rồi.” Điền Mẫn Tĩnh cũng gọi theo cách gọi của Trác Thanh Hoài. Lời nói của cô ta bắt đầu lộ ra ý tứ rõ ràng hơn, giọng có vẻ ngưỡng mộ nhưng pha chút tủi thân: “Bác Trác chắc chắn rất quý mến gia đình cô ấy, em thấy họ đi lại nhiều lắm. Lần nào về họ cũng tay xách nách mang, quà cáp đầy đủ cả.”

“Ba anh thích Tiểu Diệp,” Trác Thanh Hoài vẫn không hề nghĩ sâu xa, hắn chỉ đơn thuần là giải thích sự thật. “Nếu em về nhà, em cũng sẽ được đối xử như vậy.”

Lời nói của hắn khiến Điền Mẫn Tĩnh đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ vừa đắc ý. Cô ta vội xua tay: “Anh… ai nha, em đâu có ý nhấn mạnh chuyện quà cáp đâu.”

Cô ta hiểu rõ, nếu cô ta về làm dâu Trác gia, Trác gia sẽ coi trọng cô ta. Còn Khương Du Mạn, dù có được nhận làm con gái nuôi đi chăng nữa, thì chung quy vẫn là người ngoài.

Nhưng nhìn thấy thái độ chẳng hề để tâm của Trác Thanh Hoài, Điền Mẫn Tĩnh biết không thể nói thêm được nữa. Cô ta lập tức chuyển chủ đề, nói sang chuyện khác.

Lúc Trác Thanh Hoài trở về, nụ cười trên gương mặt hắn vẫn chưa kịp tắt hẳn.

Ngồi trên ghế sô pha, Chính ủy Trác quan sát đứa con trai út, nói với giọng đầy mong đợi: “Cô bé nhà họ Điền ngoan ngoãn như thế, con nên sớm đưa người ta về ra mắt đi thôi.”

Trác Thanh Hoài cúi đầu, bước nhanh lên lầu. Dù không nói gì, Chính ủy Trác vẫn hiểu rõ tính cách con mình. Đây chính là nghe lọt tai.

Chính ủy Trác nở nụ cười, rồi lại bắt đầu tính toán. Đã lâu rồi ông chưa được gặp Bảo Bảo bé bỏng. Mai này, ông phải dành thời gian sang nhà họ Phó một chuyến mới được. Dù sao thì Nhạc Đình và Tiểu Mạn cũng rất thân nhau.

Nghĩ đến cháu gái, liên tiếp mấy ngày sau, Chính ủy Trác tự mình lái xe đến nhà họ Phó chơi.

Công sức không phụ lòng người, đến ngày thứ ba, Trương Nhạc Đình đưa hai ba đứa nhỏ đến nhà họ Phó chơi. Chính ủy Trác mừng như được vàng, cuối cùng cũng được toại nguyện nhìn thấy cô cháu gái nhỏ.

Trương Nhạc ĐÌnh không hề phản đối chuyện con cái tiếp xúc với Chính ủy Trác. Thậm chí cô còn chủ động đề xuất cho hai đứa lớn định kỳ trở về Tác gia ở một đoạn thời gian

Chính ủy Trác mừng rỡ vô cùng. Buổi chiều hôm ấy, ông liền đưa hai đứa cháu trai về đại viện Tổng quân khu.

Trong khoảng thời gian này, tuy Trác gia đã trải qua không ít sóng gió lớn, nhưng những tháng cuối năm vẫn trôi qua tương đối bình lặng.

Thấy năm cũ sắp hết, Tết sắp đến, mẹ Điền ngấm ngầm hỏi han con gái rất nhiều lần về tiến triển tình cảm với Trác Thanh Hoài.

“Mẹ cứ tưởng con dâu cả nhà họ đã mang con cái đi là muốn cắt đứt hoàn toàn rồi. Ai ngờ lại thường xuyên đưa các cháu về thế. Nếu con không để tâm, sau này e rằng cái gì cũng chẳng đến lượt con đâu.” Mẹ Điền sốt ruột. Khó khăn lắm mới có được một "kim quy tế" như Trác Thanh Hoài, phải nhanh chóng nắm bắt mọi "tài nguyên" có thể chứ.

“Chẳng lẽ con phải tự mình đề nghị muốn đến Trác gia ư?” Điền Mẫn Tĩnh có chút bực bội. “Chuyện này mẹ đừng xen vào nữa.”

 

Bình Luận (0)
Comment