Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 610

 
“Hôm nay sang Trác gia thế nào?” Mẹ Điền vội vàng đi theo vào phòng, liên tục truy hỏi.

Không đợi Điền Mẫn Tĩnh trả lời, bà ta đã nhìn thấy phong bao lì xì trên giường, mừng đến nỗi lông mày cũng dựng cả lên.

“Mẹ biết ngay Trác gia hào phóng mà. Lần đầu tiên con đến cửa, họ coi trọng con như vậy là tốt rồi.” Bao lì xì lớn đại diện cho sự coi trọng, xem ra Chính ủy Trác rất hài lòng với cô con dâu tương lai này.

“Hào phóng gì chứ?” Điền Mẫn Tĩnh ngồi phịch xuống, kể lại đãi ngộ của những người khác, cuối cùng còn ấm ức nói: “Con là lần đầu tiên đến, còn không bằng một người ngoài.”

Kể từ khi biết cô ta đang tìm hiểu Trác Thanh Hoài, thái độ của mẹ cô ta đã thay đổi hẳn, trong lời nói luôn ám chỉ rằng sau này Trác gia sẽ là của cô ta. Dần dần, kỳ vọng của Điền Mẫn Tĩnh bị đẩy lên cao vô hạn, cho nên việc không được ăn tổ yến lần này khiến cô ta cảm thấy bị hụt hẫng vô cùng. Một người con dâu tương lai được coi trọng lại không có một phần tổ yến riêng? Thật không công bằng!

“Chính ủy Trác cũng hồ đồ thật,” Mẹ Điền cũng không vui. “Lần đầu tiên con dâu mới đến ăn cơm, nhà nào lại không cung phụng? Tổ yến quý giá như thế, lại đi cho một người ngoài ăn!”

Thời buổi này làm gì có tổ yến mà bán, chắc chắn là do người có quen biết, có con đường nào đó kiếm được, đưa tới để tẩm bổ sức khỏe cho Trác Chính uỷ.

Nghĩ đến bản thân đã từng này tuổi mà còn chưa được ăn qua món đó, Mẹ Điền tức giận đến nỗi giọng nói cũng chua loét: “Cho nên mẹ mới bảo con, Khương Du Mạn đó không phải dạng vừa đâu.”

Mới nhận lại Tổng tham mưu trưởng được bao lâu, mà đã nịnh nọt Chính ủy Trác đến mức này. Nếu cứ tiếp tục như vậy, những thứ tốt của Trác gia chẳng phải đều rơi hết vào tay Khương Du Mạn sao? Trương Nhạc Đình thì không nói, dù sao cũng từng là con dâu Trác gia, còn Khương Du Mạn thì không thể nào chấp nhận nổi.

Hai mẹ con tức giận đến nỗi lồng ngực phập phồng, hoàn toàn phớt lờ chi tiết tổ yến là do bọn trẻ không muốn ăn, người lớn phải ăn để tránh lãng phí.

Tóm lại, Điền Mẫn Tĩnh càng thêm khao khát gả vào Trác gia. Những thứ mà Trác gia tùy tiện cho khách ăn cũng là những thứ cô ta chưa bao giờ được nhìn thấy.

Nhờ có kinh nghiệm sống trong gia đình đông chị em, cô ta hiểu rõ Trác gia muốn nhìn thấy điều gì. Cho nên, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu bất mãn, khi đối diện với Trác Thanh Hoài, cô ta vĩnh viễn là một cô gái ngưỡng mộ hắn. Cô ta tuyệt đối không bao giờ đề cập đến chuyện vợ chồng Khương Du Mạn lấy đồ vật từ Trác gia.

Trong mắt Trác Thanh Hoài, tình cảm của hai người đang dần ấm lên. Hơn nữa, đối tượng của hắn là nữ binh ca hát trong đoàn văn công Tổng quân khu, kém hắn vài tuổi, quả thực rất phù hợp.

Chính ủy Trác dò xét thái độ của con trai, trong lòng đã bắt đầu chuẩn bị sính lễ, định năm sau sẽ sang nhà họ Điền cầu hôn. Nhà cửa năm nay đã xảy ra nhiều chuyện, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Thanh Hoài là người sống theo khuôn phép cũ, ông không cần lo lắng hắn sẽ đi chệch hướng.

Trong khi Trác gia đang rộn ràng chuẩn bị sính lễ, thì nhà họ Tần và nhà họ Phó lại toàn tâm toàn ý lo chuyện ăn Tết.

Năm nay cả nhà đoàn tụ ở thủ đô, lại có thêm thông gia, Mẹ Phó đã bắt đầu chuẩn bị đồ ăn từ hai ngày trước. Đêm giao thừa, cả khu đại viện Tây khu đều mở cổng, nhà nào nhà nấy cũng bay ra mùi cơm thơm lừng.

Với số lượng người ăn đông như vậy, chỉ một mình mẹ Phó đương nhiên không đủ sức. Khương Du Mạn và Phó Hải Đường đều vào bếp giúp đỡ. Những người còn lại ở phòng khách trông nom lũ trẻ.

Chờ đến khi trời tối hẳn, những món ăn thơm lừng lần lượt được bày lên bàn. Phó Vọng Sơn, Phó Cảnh Thần và Tần Đông Lăng đi đi lại lại, phụ bưng bê đồ ăn.

Tiểu Diệp bé tí teo, cứ chạy lon ton bên chân người lớn, mấy lần suýt chút nữa thì va vào chân người lớn.

Phó Hải Đường bưng một hộp bánh chiên giòn ra, vừa ra đến cửa đã bị cháu trai ôm lấy chân, đôi mắt đen lay láy sáng rực, nhìn chằm chằm không chớp. Nhân lúc người lớn không để ý, cô lén bốc một cái, kín đáo nhét cho thằng bé.

Cái gọi là bánh chiên giòn, chính là món ăn làm từ bột mì trộn nhân thịt rồi đem chiên giòn, ngoài vỏ vàng ruộm, bên trong mềm xốp, nhân thịt thơm ngậy, ăn một miếng là mùi vị lan khắp đầu lưỡi.

Tiểu Diệp ăn một miếng, đôi mắt sáng rực lên, càng dùng sức lay chân cô út: "Muốn nữa, muốn nữa!"

Phó Hải Đường bị Tiểu Diệp lay đến không biết từ chối là chữ gì, định lén lấy một cái nữa cho cháu trai.

Mẹ Phó bưng thức ăn đi ngang qua, khẽ nhắc: "Hải Đường, mẹ đã dặn con bao nhiêu lần rồi, đừng có ăn vụng!"

"Rớt ra thôi mà mẹ." Phó Hải Đường cố gắng biện hộ.

"Cái gì?" Mặt Mẹ Phó tối sầm lại: "Đồ rớt ra, con lại cho cháu trai ăn à?"

Phó Hải Đường lúc đầu có chút chột dạ, nhưng sau đó trong lòng lại thấy lạnh, sao cô ăn thì mẹ không phản ứng ?

Tiểu tham ăn kia vẫn đang trân trân nhìn Phó Hải Đường, cô lại không dám "khiêu chiến" mẹ Phó đút cái miếng đó cho Tiểu Diệp, dứt khoát tự mình cho vào mồm, ăn một hơi hết sạch.

Phó Tư Diệp tỏ vẻ không thể tin nổi, vội vàng lay tay cô út, chỉ thấy trên tay cô còn dính chút dầu mỡ. Nếu không phải ba nó vừa lúc đi tới, chắc chắn nó đã tủi thân mà khóc ầm lên rồi.

"Món cuối cùng này bày lên bàn nữa là đủ cả."
 

Bình Luận (0)
Comment