"Bà đừng nghĩ nhiều," Phó Vọng Sơn trấn an vợ: "Lần này Cảnh Thần làm rất đúng. Bên kia tuy có mất mặt chút, nhưng người lớn sẽ không chấp nhặt đâu."
Hai cha con đã có một cuộc nói chuyện riêng sau bữa cơm tối, nên có những chuyện mẹ Phó chưa thể hiểu rõ. Bà vội vàng hỏi: "Ông nói thế là có ý gì? Sao tôi nghe không lọt tai chút nào. Đánh người mà lại khen là làm rất đúng?"
Phó Vọng Sơn từ tốn giải thích: "Bộ đội có cán bộ mới đến, người khác chưa biết rõ bản lĩnh của anh ta, đương nhiên sẽ không phục, khó mà quản giáo được. Lúc này, nếu có một cơ hội để chứng minh năng lực của mình, mọi vấn đề sẽ được giải quyết dễ dàng."
"Người lính bộ đội tính cách vốn thẳng thắn, họ chỉ phục người tài giỏi hơn mình."
Mà trước khi Phó Cảnh Thần tới, Trác Thanh Hoài là Đoàn trưởng trẻ tuổi nhất và cũng là người được coi là đại diện cho "chiến lực" của Quân đoàn 24. Hắn bị đánh bại, điều đó đã chứng minh vị Phó Tham mưu trưởng vừa mới điều động đến này thực sự rất mạnh mẽ, danh xứng với thực. Có trận "luận bàn" này, sau này Phó Cảnh Thần chỉ huy mới có hiệu quả và uy tín.
"Cậu Trác quả thực là người tử tế." Hai vợ chồng già cảm thán.
Thật đáng thương cho Trác Thanh Hoài. Bị mất hết mặt mũi, giận đến mức cả đêm không ngủ ngon, vậy mà ở chỗ bố mẹ Phó Cảnh Thần, hắn lại nhận được lời đánh giá là "tử tế."
Tóm lại, nhờ trận "luận bàn" với Trác Thanh Hoài, Phó Cảnh Thần đã thành công giành được sự tôn trọng và công nhận của mọi người, đứng vững được gót chân tại Quân đoàn 24.
Tham mưu trưởng đã từng nghe danh về Thần Phong Doanh. Nhân lúc nghỉ ngơi, ông còn dành riêng thời gian để kể với mọi người những chiến tích đáng ngưỡng mộ của đơn vị đó.
Những người còn lại chỉ biết Phó Cảnh Thần đã nhận Huân chương Hạng nhất, vẫn chưa rõ tám người lính còn lại của Thần Phong Doanh cũng nhận được Huân chương Hạng nhì, Hạng ba. Vừa nghe tin này, ai nấy đều tròn mắt kinh ngạc.
Từ lúc này trở đi, không cần cấp trên phải đốc thúc, mọi người đều tự giác rèn luyện theo phương pháp huấn luyện mới. Trác Thanh Hoài bên ngoài không nói gì, mỗi khi mọi người bàn tán về Phó Cảnh Thần, hắn đều giữ im lặng.
"Thanh Hoài có vẻ như không hợp với Phó Tham mưu trưởng lắm thì phải?" Một Đoàn trưởng thì thầm.
Trừ Trác Thanh Hoài ra, các Đoàn trưởng còn lại của Quân đoàn 24 đều không còn trẻ, nhìn nhận vấn đề rất thấu đáo.
"Thanh Hoài tính tình vốn vậy mà," mấy người không bận tâm lắm: "Nếu quan hệ không tốt, thì lúc người khác còn chưa phục Phó Tham mưu trưởng, cậu ấy có chịu đứng ra không? Người quan hệ tầm thường ai làm được việc này?"
Giờ nhắc đến Phó Cảnh Thần, ấn tượng đầu tiên của mọi người đều là: Tố chất quân sự rất mạnh !
Tất cả đều là nhờ công lao của Trác Thanh Hoài.
"Cũng đúng." Những người khác liên tục gật đầu.
Ở nơi "thô nhân" tập trung, mọi người không hề giấu giếm chuyện gì. Những lời nói tương tự không lâu sau đã truyền tới tai Trác Thanh Hoài. Tâm trạng hắn lại càng thêm tồi tệ.
Trong lòng hắn rất rõ ràng. Lúc đó hắn muốn "luận bàn" với Phó Cảnh Thần, trong đầu chỉ toàn ý nghĩ phải đánh bại đối phương, khiến Phó Cảnh Thần không dám ngẩng cao đầu trước mặt mình nữa, mà lại quên mất rằng, đôi khi, lý tưởng và hiện thực, khoảng cách thật quá lớn!
Cuối cùng, hắn lại dùng chính thể diện của mình, để trải một con đường danh dự cho Phó Cảnh Thần, khiến Phó Cảnh Thần được người khác kính trọng. Cố tình, đối diện với ánh mắt tán thưởng của mọi người, hắn lại không thể nói gì, cảm giác này quả thực như người câm ăn hoàng liên, có nỗi khổ mà không thể nói ra.
Trác Thanh Hoài vẫn tiếp tục huấn luyện đội ngũ theo phương pháp riêng của mình, càng dùng tâm, càng cẩn thận. Hắn muốn chứng minh trong cuộc thi võ thuật sắp tới, phương pháp huấn luyện của mình cũng không hề kém cạnh.
Liên tiếp mấy ngày, hắn đều nghỉ lại tại căn cứ, không về Tổng Quân khu Đại viện. Tốt xấu gì cũng là vợ chồng mới cưới, Điền Mẫn Tĩnh có chút bất mãn.
Khi về nhà mẹ đẻ, cô ta đem chuyện này oán giận với mẹ.
"Thanh Hoài yên ổn tự dưng không về nhà là vì sao?" Mẹ Điền rất khó hiểu, nhìn con gái từ trên xuống dưới: "Con cãi nhau với nó à?"
"Sao có thể?" Điền Mẫn Tĩnh kể lại mọi chuyện đã xảy ra ngày hôm đó: "Nếu muốn tức giận, cũng là chuyện của hắn và Phó Cảnh Thần, con có làm gì đâu."
"Hai vợ chồng con gái Tần gia thích chiếm tiện nghi của người khác như vậy, trong chuyện này nhất định là có vấn đề."
Mẹ Điền nhíu mày, tỏ vẻ không hài lòng: "Chẳng qua chỉ là 'luận bàn', Thanh Hoài niệm tình quan hệ nên không ra tay tàn nhẫn, nhưng người ta lại chẳng hề cảm kích. Đàn ông ai chẳng cần chút sĩ diện. Vết thương trên mặt nó khó coi, ở lại bộ đội vài ngày cũng phải." Lời cuối cùng, bà ta dùng để an ủi con gái.
Nói chuyện với mẹ ruột một lát, tâm trạng Điền Mẫn Tĩnh thoải mái hơn đôi chút. Nhưng sự nhẹ nhõm này, ngay khi cô ta nhìn thấy Khương Du Mạn ở Đoàn Văn công Tổng Quân khu thì lập tức tan biến.
"Cô Du Mạn sao lại tới đây nữa rồi?" Mấy nữ binh khác từng có ấn tượng với Khương Du Mạn, tụ lại xì xào bàn tán.
Vừa lúc Đội trưởng đội Ca Xướng Trương Tố Mai từ văn phòng bước ra, mọi người liền bóng gió dò hỏi.
"Chuyện kịch bản đã được duyệt rồi," Trương Tố Mai không hề giấu giếm: "Cô giáo Du Mạn mang kịch bản tới, Đoàn trưởng hình như rất thích, hai người vẫn đang bàn bạc chi tiết bên trong, bảo tôi đi gọi các Chủ nhiệm tới."