Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 634

 
“Mẹ chẳng phải nói kịch bản này được coi trọng lắm sao? Nếu con được lĩnh xướng, thì đây chẳng phải là cách tốt nhất để làm rạng danh nhà chồng sao?”

Mẹ Điền giận cô ta không chịu phấn đấu: “Sao con việc cỏn con này cũng làm không nên hồn?”

Con gái không cần tài giỏi gì to tát, nhưng là con dâu nhà lãnh đạo cấp cao, chỉ cần ở lĩnh vực của mình đủ tề chỉnh, ai cũng sẽ khen ngợi vài câu.

“Mẹ nghĩ con không muốn làm tốt chắc, không làm tốt để người ta cười vào mặt à?” Điền Mẫn Tĩnh ấm ức.

Cô ra đã dốc hết sức muốn giành lấy suất đó, nhưng vì quá căng thẳng mà lại phản tác dụng, ngược lại còn để Khương Du Mạn ở văn phòng nhìn thấy sự lố bịch.

Liếc nhìn vẻ bực dọc của mẹ, Điền Mẫn Tĩnh rốt cuộc không kể hết mọi chuyện. Cô ta biết rõ, mẹ cô ta so với cô ta càng coi trọng sự vẻ vang bề ngoài, muốn bà ta vô điều kiện tranh thủ lợi ích cho cô ta là không có khả năng.

Nghĩ đi nghĩ lại, buổi tối Điền Mẫn Tĩnh liền đề cập chuyện này với Trác Thanh Hoài.

Vợ trong nhà ra ngoài cậy thế, chỗ dựa đều là do chồng mình tạo ra. Nếu Trác Thanh Hoài bằng lòng nghĩ cách giúp cô ta, thì sẽ không đến mức khó xử như vậy.

“Em muốn nói gì?”

Trác Thanh Hoài không khách khí ngắt lời cô ta: “Ba có nguyên tắc của riêng mình trong những chuyện này, Mẫn Tĩnh, chuyện như thế này anh không thể mở lời được.”

Sắc mặt Điền Mẫn Tĩnh trùng xuống, cô ta quay lưng lại với chồng, lặng lẽ rơi nước mắt.

Trác Thanh Hoài thậm chí còn không muốn nghiêng về phía cô ta ba phần, một lời an ủi cũng không nói. Điều này khiến Điền Mẫn Tĩnh cảm thấy vô cùng tổn thương.

Trác Thanh Hoài tuy bất mãn với hành vi của vợ, nhưng nghe thấy tiếng cô ta khóc thút thít, hắn vẫn không thể làm ngơ. Chỉ là, dù miệng an ủi, ánh mắt dịu dàng dưới đáy mắt lại lộ ra vẻ phiền muộn.

Ngày hôm sau,

Trác Thanh Hoài đang dùng bữa trong nhà ăn thì Phó Cảnh Thần bước vào từ cửa. Phía sau anh không ít người xôn xao bàn tán.

“Vợ Phó Tham mưu trưởng hôm nay tới đưa đồ ăn cho anh ấy, trông thật sự rất xinh đẹp. Tôi nghe Tham mưu trưởng hỏi, chị dâu lại còn là biên kịch của Đoàn Văn công Tổng Quân khu nữa chứ, đúng là có tài năng!”

“Còn gì nữa? Hoạt động năm nay lại có vở ca vũ kịch mới.”

“Không phải người một nhà, không vào chung một cửa.” Những người khác cảm thán, “Phó Tham mưu trưởng lợi hại như thế, vợ anh ấy sao có thể kém được?”

Những người còn lại rất đồng tình, hai vợ chồng này dù chỉ là thoáng nhìn thấy nhau cũng khiến người ta cảm thấy họ là người tài giỏi hơn người.

Lúc này không biết là ai, chợt buột miệng nhắc đến: “Hình như vợ Đoàn trưởng Trác cũng ở Đoàn Văn công Tổng Quân khu.”

Đoàn trưởng Trác, đương nhiên là Trác Thanh Hoài. Trước khi Phó Cảnh Thần đến, hắn là Đoàn trưởng trẻ tuổi nhất của Quân đoàn 24, là một thiên tài, danh xứng với thực.

Nhưng núi cao còn có núi cao hơn. Ngoài thiên tài còn có con cưng của trời. Gần đây Đoàn trưởng Trác vẫn mang đội theo phương pháp huấn luyện cũ, chỉ cần là người có mắt đều nhìn thấy.

Mọi người bàn tán, Trác Thanh Hoài đương nhiên nghe lọt vào tai.

Nếu là trước đây, Điền Mẫn Tĩnh dù không thể vượt qua vị thế của Khương Du Mạn trong Đoàn Văn công Tổng Quân khu, ít nhất cũng được xem là ưu tú và độc lập.

Nhưng cuộc đối thoại đêm qua đã khiến tấm gương lọc mà Trác Thanh Hoài nhìn vợ mình bị tan vỡ.

Khương Du Mạn càng ưu tú, năng lực càng mạnh, càng làm nổi bật lên hành vi muốn thuyết phục Chính ủy Trác dùng quan hệ của Điền Mẫn Tĩnh thật sự ti tiện đến mức nào. Trác Thanh Hoài khó có thể chấp nhận người nằm cạnh mình lại không tự giữ được đạo đức.

“Đó là phúc phần của người ta, con gái Tổng Tham mưu trưởng cơ mà.” Cuộc trò chuyện của những người phía sau vẫn tiếp tục.

Ngụ ý: thân phận tại đó sẽ giúp tránh khỏi việc làm sự nghiệp phải đi đường vòng nhiều năm. 

Trác Thanh Hoài bưng khay thức ăn đứng dậy, không muốn nghe thêm nữa. 

Nhưng bị so sánh, trong lòng hắn vẫn luôn ôm một cục tức, điều này càng khiến hắn dồn hết tâm huyết vào việc huấn luyện binh dưới quyền. Thời gian tập hợp nghỉ trưa của họ sớm hơn các đoàn khác hai mươi phút.

“Muốn đạt thành tích tốt trong cuộc thi đấu võ, thì tất cả phải dốc hết tinh thần.” Trác Thanh Hoài không chỉ nghiêm khắc với cấp dưới, mà còn kiềm chế bản thân một cách nghiêm ngặt. Cuộc thi đấu võ của Tổng Quân khu có nội dung về chạy bộ, nghiêng mình, duyệt binh, hắn cũng luôn theo dõi sát sao.

Cửa sổ nhà ăn quân đội có thể nhìn thấy sân huấn luyện phía sau. Khương Du Mạn khi ăn cơm hơi nghiêng đầu, liền thấy các chiến sĩ đang hô khẩu hiệu, qua lại huấn luyện.

“Điều kiện ở Tổng Quân khu quả thực tốt hơn nhiều,” cô cảm thán, “Lần trước đi vùng biên, em còn nghĩ đó chỉ là một bãi đất trống đơn thuần.”

Nói đến vùng biên, chủ đề không khỏi lại chuyển sang Phó Hải Đường: “Cũng không biết Hải Đường đến đó có quen không, sao mãi vẫn chưa có thư từ gửi về.”

Phó Cảnh Thần hiển nhiên cũng lo lắng cho em gái. Tính toán thời gian xuất phát, Phó Hải Đường không chỉ đã tới nơi, mà còn phải nhập vào đơn vị nữ binh rồi. Chỉ là vì điều kiện cơ sở vật chất còn hạn chế, không có cách nào dùng điện thoại nhanh hơn, chỉ có thể viết thư.

Khương Du Mạn đặt đũa xuống: “Trước đây anh nói tìm Hạng Lập Phong tiếp ứng con bé, không chừng Hải Đường còn trách anh đấy.”

Nói đến đây, cô lại thấy kỳ lạ. Phó Hải Đường vẫn luôn chưa thông suốt trong chuyện tình cảm. Lúc ở Quân khu Tây Nam, Phó Cảnh Thần rõ ràng không mấy hài lòng với Hạng Lập Phong, cũng không muốn hắn tiếp xúc nhiều với Phó Hải Đường.

Lần này lại bảo hắn đi tiếp ứng Phó Hải Đường, chẳng phải là đang tạo cơ hội cho Hạng Lập Phong sao?
 

Bình Luận (0)
Comment