Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 650

 
“Ba không có chơi,” Phó Cảnh Thần cúi đầu nhìn con trai, đưa tay xoa đầu cậu bé, “Mấy hôm nay con có ngoan không?”

“Ngoan ạ, ông ngoại bảo con ngoan,” Phó Tư Diệp chớp chớp mắt.

“Láu lỉnh !” Khương Du Mạn đi đến bên cạnh hai cha con, “Ông ngoại con quá dung túng con rồi. Mẹ thấy con nên đi học nhà trẻ sớm hơn một chút thì tốt.”

Nói xong, ánh mắt cô mới đặt lên người Phó Cảnh Thần. Thấy anh chật vật như vậy, cô có chút đau lòng.

“Mau lên lầu rửa mặt đi, c** q**n áo ra,” Bộ quân phục của anh đầy vết bẩn, Khương Du Mạn không hề chê, trực tiếp đưa tay định cởi áo khoác ngoài cho anh.

Phó Cảnh Thần khẽ né sang bên, chân hình như chạm phải con trai.

“Trốn cái gì?” Khương Du Mạn giúp anh cởi áo khoác. Quần áo đã bị nước mưa thấm ướt rồi khô đi không biết bao nhiêu lần, sờ vào có cảm giác cứng như đất sét.

Nhớ đến tình hình ở điểm tạm trú, cô hỏi: “Tình hình lũ lụt đỡ hơn chút nào chưa?”

“Đã dọn dẹp được một ít bùn đất và rác thải, nước cơ bản đã rút, nhưng những chỗ chưa dọn thì bùn vẫn dày nửa mét,” Rõ ràng, tình hình vẫn chưa mấy khả quan.

Dừng một chút, Phó Cảnh Thần bổ sung: “Anh về đây là để thăm em và con thôi. Nghe nói còn có thể mưa tiếp, phải nhanh chóng khơi thông khu vực chứa nước lũ.”

Nếu đường thoát nước bị tắc nghẽn không được dọn sạch, một khi mưa lớn ập đến, mọi công sức sẽ đổ sông đổ bể.

“Vậy đừng chậm trễ thời gian nữa, mau đi rửa mặt đi thôi,” Khương Du Mạn thúc giục.

Phó Cảnh Thần lúc này mới thu hồi ánh mắt gần như dính chặt trên người cô, nhanh chân lên lầu.

Khương Du Mạn cầm áo khoác đi vào phòng giặt, rồi ra ngoài sắp xếp quần áo. Tiểu Diệp lẽo đẽo theo sau cô, hệt như một chiếc đuôi nhỏ.

“Con có mệt không?” Nhìn đứa nhỏ dán sát bên mình, cô vô thức hạ giọng nhẹ nhàng.

Phó Tư Diệp lắc đầu. Rõ ràng mí mắt đã díp lại, nhưng thấy mẹ bận rộn, cậu bé cố làm ra vẻ hiểu chuyện nói mình không mệt.

Khương Du Mạn không khỏi đau lòng, bế con lên: “Mệt thì ngủ đi, mẹ ru con. Muốn nghe kể chuyện không?”

“Muốn ba ba kể cơ.”

“Mẹ kể cũng hay mà. Ba con nhiều việc lắm,” Cô đứng dậy ôm con đi qua lại, vỗ nhẹ lưng. Đến khi Phó Cảnh Thần bước ra, Phó Tư Diệp đã ngủ say.

Hai vợ chồng rón rén đi xuống lầu. Ở hiên nhà, Khương Du Mạn cầm đôi ủng đi mưa mới đưa cho anh.

Đôi ủng màu xám đen, kiểu dáng không đẹp bằng ủng quân đội, nhưng lòng Phó Cảnh Thần lại thấy ấm áp.

“Em biết anh sẽ về à?” Nếu không thì làm sao lại mua thứ này.

“Anh nghĩ gì vậy,” Khương Du Mạn nói lảng: “Em còn định ngày mai nhờ người mang đến điểm tạm trú cho anh đây. Anh về thì đỡ việc cho em.”

Phó Cảnh Thần nhìn thẳng vào cô. Chuyện vợ anh nghe ngóng được điểm tạm trú thì không có gì lạ, nhưng việc nhờ người mang đồ đến khiến anh liên tưởng ngay đến câu chuyện đang được cả đơn vị ca ngợi.

Vài người gánh kiệu đã mang rất nhiều vật tư đến, nói là do một nữ đồng chí xinh đẹp nhờ đưa. Cũng chính nhờ sự khởi đầu này mà vật tư ở điểm tạm trú ngày càng sung túc hơn.

“Nhìn em làm gì thế?” Giọng Khương Du Mạn kéo suy nghĩ anh trở lại.

Phó Cảnh Thần xỏ ủng quân đội vào, cất đôi ủng đi mưa vào ba lô của mình: “Mấy hôm trước ở điểm tạm trú có người gửi vật tư đến, cũng là nhờ người khác đưa tới.”

Khương Du Mạn khoanh tay trước ngực, nhướng mày đầy tự tin: “Là em đấy.”

Cô đứng ngay hiên nhà. Dù ánh sáng lờ mờ, cả người cô vẫn trắng nõn, xinh đẹp, như thể có thể thắp sáng cả góc tối đó.

Phó Cảnh Thần rất thích cái vẻ đắc ý này của cô, và từ tận đáy lòng, anh cảm thấy tự hào vì có một người vợ như thế… Bao nhiêu cảm xúc đan xen, anh đưa tay ôm chặt lấy cô.

Hai người im lặng ôm nhau một lúc lâu ở hiên nhà.

“Anh chú ý an toàn nhé,” Khi chia tay, Khương Du Mạn vươn tay v**t v* khuôn mặt anh, “Tình hình đỡ hơn thì về sớm nhé, chúng em đều nhớ anh.”

Phó Cảnh Thần nắm lấy tay cô, đặt lên môi hôn một cái: “Anh biết.”

Bước ra khỏi cổng sân, quay đầu lại, anh vẫn thấy Khương Du Mạn dựa vào cổng đứng đó, trong đêm tối trông cô vừa kiều tiếu lại vừa thanh lịch.

***

Tại khu vực sơ tán.

Bà con đã nấu xong cơm canh nóng hổi, tiếp thêm sức lực cho các chiến sĩ. Ăn xong, mọi người lại vội vã cầm đèn pin và dụng cụ, tiếp tục công việc dọn dẹp và nạo vét bùn đất.

Theo tin tức từ Đài Khí tượng, có lẽ sáng mai sẽ xuất hiện một đợt mưa to nữa, nên nhất thiết phải tranh thủ suốt đêm nay để làm sạch bùn, dự trù thời gian cho tình hình ngày mai.

Mấy ngày nay, Đoàn trưởng Trác Thanh Hoài luôn là người tiên phong, dẫn đội xông pha vào những nơi nguy hiểm nhất. Dưới cằm hắn, lớp râu lún phún màu xanh đã mọc lởm chởm vì không có thời gian cạo. Chính hắn đã xông vào những căn nhà có nguy cơ sập đổ, cứu được ba người dân. Ai cũng nói, sau đợt lũ này, chắc chắn công lao lớn nhất sẽ thuộc về Đoàn trưởng Trác.

“Đập chứa nước phải cho người đi kiểm tra lại lần nữa, không được để mực nước vượt quá quy định. Lát nữa chúng ta lại tiếp tục dọn bùn,” Trác Thanh Hoài vừa ăn vừa dặn dò người bên cạnh.

Mọi người gật đầu lia lịa. Một người lính trẻ nhìn quanh, tò mò hỏi: “Phó Tham mưu trưởng đâu rồi ạ? Chiều em còn thấy anh ấy mà.”

Những người khác cũng thắc mắc. Quái thật, vừa nãy còn thấy bóng, giờ lại biến đâu mất.

Một chiến sĩ khác trêu chọc người vừa hỏi: “Cậu quan tâm Phó Tham mưu trưởng thế cơ à?”

 

Bình Luận (0)
Comment