Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 655

 
Ngày hôm sau, mẹ Phó gọi lại cho Khương Du Mạn, sau khi chuyển tiếp mấy lần, cuối cùng cũng nói chuyện được. Bà kể lại chuyện này như một câu chuyện cười cho cô nghe.

Khương Du Mạn vừa buồn cười lại vừa cảm động. Nếu không phải mẹ Phó nói ra, cô cũng không biết Phó Vọng Sơn lại thương nhớ Tiểu Diệp đến vậy.

“Mẹ ơi, chờ Tiểu Diệp nghỉ hè này, bọn con sẽ về thăm bố mẹ ngay.”

Đang nói chuyện, Phó Tư Diệp chạy vào văn phòng, ôm chân mẹ, chớp chớp đôi mắt. Khương Du Mạn đưa ống nghe lại gần tai thằng bé, bảo nó gọi bà nội.

“Bà nội ạ.” Phó Tư Diệp rất ngoan ngoãn.

“Ai, ngoan quá.” Mẹ Phó vui mừng nói: “Tiểu Diệp, gần đây con có nghe lời mẹ không, có ăn cơm giỏi không?”

“Nghe lời ạ.” Phó Tư Diệp nhìn ống nghe, cầm trên tay rung rung, như thể bên trong có thứ gì đó có thể lắc ra được: “Bà nội, sao bà không chui ra ạ?”

Vừa nói, nó lại giơ tay đập ống nghe. Khương Du Mạn vội vàng ngăn lại, giải thích cho con trai hiểu bà nội không ở bên trong, đây là gọi điện thoại.

Phó Tư Diệp nghe không biết có hiểu không, nhưng cũng may không tiếp tục quậy phá cái ống nghe nữa.

Đầu dây bên kia, mẹ Phó cực kỳ vui vẻ, dặn dò cháu phải đi nhà trẻ thật tốt. Phó Tư Diệp cứ “Dạ, dạ” đáp lời. Mãi một lúc lâu sau, nó mới chịu trả lại ống nghe cho Khương Du Mạn.

Mẹ Phó lại hỏi thăm tình hình ở Kinh Thành: “Lũ rút hết chưa? Cảnh Thần về chưa con?”

Khương Du Mạn liền kể về tình hình gần đây. Nghe nói đã được khống chế, mẹ Phó rất mừng, nói nói, bà bắt đầu tâm sự với con dâu về lá thư mà Phó Hải Đường gửi về.

Cuộc điện thoại nói rất lâu mới kết thúc.

Đoàn trưởng Phàn đã vào từ lúc nào, thấy Khương Du Mạn buông ống nghe, bà cảm thán một câu: “Cô với mẹ chồng quan hệ tốt thật đấy, nói chuyện lâu như vậy.”

Quan trọng là trên mặt Khương Du Mạn vẫn luôn rạng rỡ nụ cười, có thể thấy quan hệ hai người tương đối thân thiết.

“Bà ấy tốt lắm ạ, trợ cấp tiền, giúp đỡ mà lại không hề can thiệp, ra vẻ gì cả, đối xử với tôi còn hơn cả con ruột ấy chứ.” Khương Du Mạn giải thích: “Vừa nãy đang nói về việc Tiểu Diệp đi nhà trẻ ạ.”

Đoàn trưởng Phàn nhìn cô với ánh mắt cực kỳ hâm mộ, tiện miệng nói: “Vậy hai vợ chồng cô đã nghĩ ai sẽ đi làm giấy đón đưa cho cháu chưa?”

Thấy Khương Du Mạn còn đang ngơ ngác, đồng chí Phàn liền kiên nhẫn giải thích cặn kẽ. Thì ra, nhà trẻ của Tổng Quân khu quy định mỗi đứa trẻ đều phải làm một loại giấy gọi là "Giấy chứng nhận đưa đón". Bên trái dán ảnh của bé, bên phải là ảnh người lớn được phép đón, nhằm phòng tránh người lạ đón nhầm hoặc bắt cóc trẻ.

"À, cái này thì tôi chịu, quả thật tôi không biết." Khương Du Mạn thời nhỏ làm gì có những thủ tục như vậy. Nhưng biết con mình được bảo vệ chu đáo thế này, cô cảm thấy ấm lòng hơn cả việc bản thân được hưởng bất kỳ ưu đãi nào.

"Cô sắp xếp người nhàn rỗi nhất trong nhà đi chụp đi," đồng chí Phàn dặn dò bằng giọng điệu của người đã có kinh nghiệm.

Khương Du Mạn gật đầu ghi nhớ.

Đến bữa cơm tối, cô nhắc đến chuyện này. Vừa nghe là việc đưa đón con, Phó Cảnh Thần không hề chần chừ: "Để anh đi chụp."

Khương Du Mạn rất hài lòng với sự tự giác của chồng, đang định đồng ý thì bên cạnh, Tần Đông Lăng thong thả đặt đũa xuống.

"Vẫn là để ba đi." 

Hai vợ chồng Khương Du Mạn nhìn nhau. Ba đã tự mình mở lời, đương nhiên họ không thể từ chối. Thế là chuyện này cứ thế được quyết định.

Hôm sau, Khương Du Mạn đưa bé Phó Tư Diệp đến nhà trẻ một chuyến, nghe cô giáo hướng dẫn kỹ càng tỉ mỉ về cách thức sử dụng và làm Giấy chứng nhận đưa đón.

Đến buổi chiều, Tần Đông Lăng đặc biệt mặc bộ quân phục chỉnh tề, đeo đầy đủ tất cả các huy hiệu và huân chương lên n.g.ự.c áo. Hiệu ứng thị giác phải nói là vô cùng choáng ngợp. Ai không biết còn tưởng ông đi tham dự một hội nghị trọng đại cấp quốc gia, chứ đâu phải chỉ đi chụp ảnh làm giấy đưa đón cho cháu ngoại!

Quán chụp ảnh phải bấm máy mấy góc độ, người thợ ảnh làm việc đến toát mồ hôi trán.

Đến lượt chụp bé Phó Tư Diệp thì dễ dàng hơn nhiều. Cậu bé lớn lên rất đáng yêu, lại cực kỳ hợp tác, cười toe toét lộ ra tám chiếc răng sữa xinh xắn, trông thông minh lanh lợi vô cùng.

"Tiểu Mạn, con xem tấm nào đẹp nhất?" Lúc chọn ảnh, Tần Đông Lăng gọi con gái.

Khương Du Mạn bước tới xem, chỉ vào một tấm: "Tấm này đi ạ, trông có sự tương tác giữa hai ông cháu rất mạnh, đặt lên giấy đưa đón là hợp nhất."

Bé Phó Tư Diệp đứng bên cạnh, ngước lên nhìn tấm này tấm kia, mơ hồ hiểu ra vấn đề gì đó.

Vừa về nhà, cậu bé liền quấn lấy Khương Du Mạn: "Mẹ ơi, mẹ cũng đi chụp!"

"Người đón con là ông ngoại mà, mẹ đi chụp làm gì?" Khương Du Mạn véo nhẹ má con trai, "Con không thích ông ngoại sao?"

"Thích ạ," bé Tư Dập méo mặt, "Nhưng con muốn mẹ ở cùng với con cơ."

Ý của cậu bé là muốn ảnh của mẹ và mình được dán chung trên giấy đưa đón, chỉ là chưa biết cách diễn đạt. May mắn là Khương Du Mạn vẫn hiểu.

"Ông ngoại hôm nay trịnh trọng như vậy, con nhẫn tâm làm ông ngoại buồn sao?" Khương Du Mạn ngồi xổm xuống, sửa lại cổ áo cho con, "Nếu con rất muốn làm một việc, nhưng mẹ đồng ý rồi lại đổi ý, con có khó chịu không?"
 

Bình Luận (0)
Comment