Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 66

 
Diêu Tư Manh cảm thấy 99% Khương Du Mạn sẽ thất bại.

Tuy nhiên, trong lòng cô ta vẫn không yên tâm. Kể cả chỉ có 1% khả năng thành công, cô ta vẫn lo Khương Du Mạn là một biến số.

Vì thế, nhìn thấy Phó Cảnh Thần đang đứng một mình ở đây, cô ta liền không nhịn được mà tiến đến nói ra những lời này.

Hiện tại, ở Đại đội Thạch Cối Xay, ai mà không biết cả nhà họ Phó đều cưng chiều cô con dâu Khương Du Mạn?

Cô ta nghĩ, chỉ cần Phó Cảnh Thần biết Khương Du Mạn bỏ ra nhiều công sức như vậy cũng không thể thi đỗ, anh nhất định sẽ khuyên can Khương Du Mạn bỏ cuộc.

Nghe vậy, Phó Cảnh Thần hơi nghiêng đầu, đây là lần đầu tiên anh nhìn thẳng vào Diêu Tư Manh một cách nghiêm túc.

Lúc này Diêu Tư Manh mới nhận ra, đôi con ngươi sắc lạnh của anh đang phủ một lớp băng giá dày đặc. Không hiểu sao, nhìn người đàn ông cực kỳ tuấn mỹ này, cô ta có một cảm giác lạnh sống lưng đáng sợ.

“Làm sao cô biết cô ấy sẽ không thông qua?”

Vẻ mặt Phó Cảnh Thần tràn ngập sự khó chịu: “Chỉ cần cô ấy vui, cho dù cô ấy không thể thông qua kỳ thi, tôi cũng rất sẵn lòng ủng hộ cô ấy.”

“Cơ thể chị ấy hiện tại không tiện, dù đồng chí có vui lòng ủng hộ, nhưng đường đi xóc nảy như vậy, chị ấy đi lại cũng không thoải mái.” Diêu Tư Manh một bộ chỉ là vì quan tâm Khương Du Mạn mà nói ra những lời này.

Lần này, Phó Cảnh Thần không trả lời cô ta, mà ánh mắt anh nhìn về phía sau lưng cô ta.

Diêu Tư Manh hoàn toàn không hề hay biết, còn tưởng rằng mình đã đ.á.n.h trúng tâm lý lo lắng của Phó Cảnh Thần. Cô ta đang định thừa thắng xông lên, thì nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nữ dễ nghe:

“Diêu Tư Manh, sao tôi lại không biết, cô quan tâm tôi đến vậy?”

Nhận ra giọng nói này là của ai, đáy mắt Diêu Tư Manh lóe lên vẻ hoảng loạn, cô ta quay đầu lại nhìn—

Khương Du Mạn cũng không ngờ.

Cô chỉ đi nhà vệ sinh một lát, mà Diêu Tư Manh đã có thể tận dụng mọi cơ hội để nói chuyện với Phó Cảnh Thần. Thậm chí còn giương cao cờ xí nói là vì tốt cho cô, đ.á.n.h chủ ý muốn Phó Cảnh Thần khuyên cô đừng đi thi giáo viên.

Thật nực cười. Nếu cô ta thực sự có lòng tốt với cô, thì trước đây hành động muốn hãm hại cô là vì cái gì?

Khương Du Mạn cười mà như không cười, liền mở miệng nói ra những lời châm chọc kia.

Diêu Tư Manh thấy Khương Du Mạn, vừa hoảng loạn vừa xấu hổ.

Nhưng dù sao cô ta cũng là người trọng sinh, trải qua không ít, tâm lý vững vàng tất nhiên không thể thiếu. Cô ta cưỡng ép dằn xuống những cảm xúc này, mở miệng nói:

“Dù các người có tin hay không, tôi thật sự là có ý tốt.”

Đúng lúc ấy, Phương Tích Văn từ bên trong đi ra, thấy ba người đứng sát bên nhau, cô bé như người đứng ngoài cuộc, chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Tư Manh, các cậu đang làm gì thế?”

“Không có gì, chúng ta đi thôi.” Diêu Tư Manh không muốn cho Phương Tích Văn biết việc vừa rồi, liền kéo tay cô bạn muốn nhanh chóng rời đi.

Hai người chưa kịp bước ra khỏi cổng trường, tiếng cười khẩy của Khương Du Mạn đã vọng tới: “Diêu Tư Manh, cô rảnh rỗi quá thì nên ăn ít muối thôi, tôi thấy cô nhàn đến mức sinh chuyện rồi đấy.”

“Cô không cần lo lắng cho tôi có thi đậu hay không, lo cho bản thân cô trước đi.”

Hai câu nói này, Diêu Tư Manh nghe rõ mồn một, như bị ai đó đổ thêm dầu vào lửa.

Tức giận đến mức nắm tay siết chặt lại. Cô gần như bùng nổ, sải bước chạy vụt ra khỏi cổng trường.

Phương Tích Văn ngạc nhiên trố mắt nhìn, vội vàng chạy theo Diêu Tư Manh. Khi ra đến cổng rồi, cô mới th* d*c hỏi: “Tư Manh, khi tớ chưa ra, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao Khương Du Mạn lại nói như vậy?”

“Tớ tốt bụng nói cho họ biết việc thi giảng không dễ dàng đâu, kết quả lại bị Phó Cảnh Thần và Khương Du Mạn mắng cho một trận!” Diêu Tư Manh nghẹn một bụng tức, giọng nói đầy bực dọc.

Phương Tích Văn càng thêm khó hiểu: “Cô ta sao lại thế nhỉ? Rõ ràng cậu từng cứu cô ta mà, tại sao lại cứ như kẻ thù vậy?”

Với ân nhân cứu mạng mình, dù không nói là phải mang ơn đội nghĩa, thì ít nhất cũng phải tỏ ra thân thiện chứ? Sao Khương Du Mạn lại hoàn toàn ngược lại?

“Tớ biết làm sao được!” Diêu Tư Manh nhìn Phương Tích Văn, ánh mắt ánh lên quyết tâm: “Cho nên cậu hiểu vì sao tớ nói, tớ nhất định phải thi đậu, phải vượt qua cô ta rồi chứ?”

Phương Tích Văn gật đầu mạnh mẽ: “Tớ hiểu rồi!”

Bên này.

Phó Cảnh Thần thấy Khương Du Mạn nét mặt lạnh băng, không khỏi cất tiếng trấn an: “Đừng giận, anh tin em.”

Không thể phủ nhận, Khương Du Mạn nghe xong lời này, trong lòng dễ chịu hơn hẳn.

Nhưng vừa nhớ đến cái cảnh Diêu Tư Manh ngước nhìn Phó Cảnh Thần lúc nãy, cô vẫn không nhịn được mà có chút bực mình.

“Vừa rồi cô ta tìm anh nói chuyện gì?” Cô hầm hầm nhìn Phó Cảnh Thần hỏi.

“Không biết.” Mặt mày Phó Cảnh Thần trở nên ôn hòa, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo ý cười nhìn cô.

“Hai người đã nói gì?”

“Chính là những lời em đã nghe thấy.”

Khương Du Mạn hít sâu mấy hơi để lấy lại bình tĩnh: “Cô ta coi thường em ?! Không được, em phải về nhà ngay, vùi đầu vào sách vở, đọc cho nát cả sách ra, nhất định phải thi đậu giáo viên tiểu học lần này, cho cô ta bẽ mặt !”

Là một người phụ nữ kiên cường, cô tuyệt đối không thể thua cuộc đặc biết là trong hoàn cảnh bị người ta đến tận cửa khinh thường như thế này!

Nghĩ vậy, cô liền vội vàng nói: “Cảnh Thần, anh nhanh chóng chở em về đi, em phải về học bài nghiêm túc!”

Phó Cảnh Thần nhìn cô, khóe môi khẽ cong lên: “Được rồi.”
 

Bình Luận (0)
Comment