Thập Niên 70: Xuyên Thành Vợ Trước Độc Ác Của Đại Lão, Được Cả Nhà Cưng Chiều

Chương 94

 
Chờ đến khi tan tầm, mọi người trong xóm lục tục trở về nhà, Diêu Chấn Giang liền vội vàng chạy sang Phó gia.

“Chấn Giang đấy à, cháu qua đây có chuyện gì thế?” Phó Vọng Sơn nhìn hắn có vẻ bối rối, liền thắc mắc.

Phó Cảnh Thần đang rửa bát bên cạnh cũng ngước đầu lên nhìn. Đôi mắt anh sắc bén, nhìn hắn đầy dò xét.

Diêu Chấn Giang cố nén vẻ lo lắng, nói thẳng: “Sơn thúc, Thần ca, cháu có chuyện quan trọng muốn bàn bạc với hai người.”

Phó Vọng Sơn và Phó Cảnh Thần nhìn nhau một cái, thấy bộ dạng hắn có vẻ nghiêm trọng, liền mời hắn vào trong.

Lúc họ bàn chuyện, Khương Du Mạn đang ở căn phòng khác, tránh mặt không theo vào.

Chờ Diêu Chấn Giang đi khuất, Khương Du Mạn mới đi ra.

Phó Cảnh Thần lại đang trải lại giường chiếu.

Nhìn anh làm việc, Khương Du Mạn không khỏi cảm thán, người nam nhân này, đến cả động tác sắp xếp chăn màn nhìn cũng đẹp mắt là sao ???

Khương Du Mạn đứng một bên ngắm nhìn một lát rồi mới mở miệng hỏi: “Vừa rồi đồng chí Diêu đến bàn bạc chuyện gì thế anh?”

Phó Cảnh Thần không hề có ý qua loa với cô. Thấy đã đóng cửa cẩn thận, anh liền hạ giọng kể lại mọi chuyện.

“Cái gì? Thật sự là Linh Chi ư?” Khương Du Mạn cơ hồ hoài nghi chính mình xuất hiện ảo giác.

Đóa Linh Chi này, cô biết !

Trong nguyên tác, Diêu Tư Manh sau khi thi đậu giáo viên không lâu đã tìm thấy một đóa linh chi to tướng trong núi. Đóa linh chi đó sau này bán được đến mấy trăm đồng, đừng xem thường con số này, vào thời điểm bấy giờ, mấy trăm đồng chính là một khoản tiền lớn! Có được số tiền này, túi tiền riêng của Diêu Tư Manh lập tức rủng rỉnh, đây chính là vốn "khởi nghiệp" cho cô ta làm rất nhiều chuyện về sau.

Kết quả là bây giờ, đóa linh chi ấy lại bị Diêu Chấn Giang cướp mất!

Hơn nữa, hắn còn muốn cùng Phó Cảnh Thần "hợp tác" ! Diêu Tư Manh này làm việc kiểu gì mà để bị hắn hớt tay trên dễ dàng như vậy chứ?

“Ừ, hắn nói đã giấu ở chân núi, lát nữa sẽ đi lấy.” Phó Cảnh Thần nhẹ nhàng đáp.

Khương Du Mạn không biết trong lúc này đã xảy ra chuyện gì, mới có thể làm linh chi đổi chủ. Nhưng vừa nghe đến hai chữ "hợp tác" thì cô lập tức tỉnh táo lại, nôn nóng hỏi: “Hai người định khi nào thì đi lấy?”

“Lát nữa.”

Phó Cảnh Thần vừa nói vậy, Khương Du Mạn liền hiểu ra, chính là đợi cho mọi người đi ngủ. Quả thật, đợi trời tối mịt, khi mọi người đã về nhà hết thì mới dám ra ngoài. Đóa linh chi to như thế, quá là bắt mắt.

“Đi ra ngoài có gây tiếng động gì không? Có bị người khác phát hiện không?” Cô lo lắng, cứ đi đi lại lại.

Phó Cảnh Thần nhìn vẻ mặt bồn chồn của cô, ánh mắt lướt qua một tia dịu dàng. Anh tiến lại gần, đưa tay khẽ chạm vào vai cô trấn an: “Em không cần lo, anh và ba là bộ đội, việc đi lại nhẹ nhàng, kín đáo thì không cần bàn. Anh biết phải làm thế nào. Cứ tin anh.”

Lời nói của anh như liều t.h.u.ố.c an thần. Khương Du Mạn khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn bồn chồn không yên. 

Thế nhưng, rất nhanh sau đó, Khương Du Mạn và Phó Cảnh Thần không cần phải lo lắng về việc lén lút hay tiếng động nữa.

Bầu trời dần ngả màu đen kịt, đúng ra phải là lúc đêm khuya tĩnh mịch, mọi người đã an giấc.

Vậy mà, cả Diêu gia lại hoàn toàn rối loạn cả lên.

Tiếng la hét, tiếng bước chân hốt hoảng vang lên.

Diêu Tư Manh, không thấy đâu!

Trong tiếng ồn ào hỗn loạn vang vọng cả tiếng khóc nức nở của Diêu mẹ.

“Tôi cứ tưởng Tư Manh ở trong phòng ngủ, ai ngờ con bé căn bản không có ở đó! Đã muộn thế này rồi, nó đi đâu được chứ?”

“Nếu nó mà nghĩ quẩn làm chuyện dại dột gì, tôi cũng không sống nổi!”

Lúc này mẹ Diêu vô cùng hoảng loạn. Đêm đã khuya thế này, con gái bà ta không có ở nhà, bà ta chỉ sợ con gái vì thi trượt giáo viên mà nghĩ quẩn làm chuyện dại dột ?

Nghĩ đến khả năng đó, lòng bà ta đã đau như cắt! Bà ta vừa hoảng hốt, vừa tự trách.

Chiều nay, lúc cả nhà đi làm, đã có cả đống người vây quanh hỏi thăm, hỏi xem có phải con gái của bà ta sắp làm giáo viên không. Vết thương lòng của mẹ Diêu còn chưa lành, lại bị bà con lối xóm xát thêm một nhát dao… Bà ta phải cố gượng cười giải thích không biết bao nhiêu lần.

Gắng gượng chờ đến lúc tan tầm về nhà, bà ta tức giận đến nỗi không muốn làm cơm tối. Hai cô con dâu rón rén vào bếp làm cơm tối, cả nhà ăn xong, bà ta mới dùng bột mì trắng làm một bát sủi dìn, tính mang vào phòng cho con gái ăn.

Kết quả, vừa bước vào đã phát hiện trong phòng không có ai, lần này thì bà ta hoàn toàn cuống cuồng !

Chẳng lẽ con bé bị trường Tiểu học Thạch Nghiễn Tử kia "trêu chọc", nhất thời nghĩ quẩn rồi đi làm chuyện dại dột sao?

Nghĩ đến khả năng này, mẹ Diêu liền khóc lóc om sòm.

Diêu An Quốc bình tĩnh hơn một chút, ông nhíu mày nhìn ba đứa con trai bên cạnh: “Các con mau đi gọi người, chia nhau ra đi tìm em gái !”

Sau đó, ông dặn dò hai cô con dâu: “Làm thêm nhiều đuốc nữa, lát nữa chia cho bà con lối xóm.”

Con dâu cả và con dâu hai lúc này cũng không dám cãi lời cha chồng, vội vàng gật đầu đi làm.

Diêu An Quốc dặn dò xong, chính mình cũng vội vàng cầm cây đuốc ra cửa, đi tìm bà con trong thôn hỗ trợ.

 

Bình Luận (0)
Comment